Coong coong coong!
Tiếng chuông réo rắt vang lên trên đỉnh núi Trầm Hương cung.
Chỗ sâu trong Đạo cung, bên trong một gian phòng có ánh sáng hơi âm u.
Cả phòng chỉ có một cánh cửa sổ, dùng lưu ly màu vàng nhạt chế thành.
Một chùm ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu xạ bên trong một vò nước màu nâu. Trong vò nước ngâm một thứ hình người quái dị mất tứ chi, chỉ còn đầu.
Hình người bẩn thỉu, tóc dài rủ xuống che khuất hơn phân nửa gương mặt, ngẫu nhiên có một điểm đồng tử trắng bệch xuyên qua sợi tóc. Một tiếng cọt kẹt nhẹ vang lên.
Cửa phòng bị người ta mở ra từ bên ngoài.
Vẻ mặt Trương Vinh Phương bình thản chậm rãi đi vào, đặt gói hàng trong tay lên bàn, ánh mắt nhìn về phía người trong vò nước. “Thế nào? Nghĩ kỹ chưa? Muốn nói thì nói, ta có thể thả cho ngươi một con đường sống.”
“Ha ha!” Người trong vò nước ngẩng đầu nhìn hắn, âm thanh khàn khàn mà cười một tiếng. “Ta đã từng nói rồi.”
“Thứ ta muốn không phải những lời này.” Trương Vinh Phương đi đến trước người đối phương, ngồi xổm người xuống. Một phát bắt được tóc đối phương, nắm chặt kéo lên.
“Tại sao ngươi muốn xuống tay với ta? Mục đích đến Thứ Đồng là gì? Rốt cuộc sau lưng ngươi là ai? Ngoài ngươi còn có người nào là Thiên Giáo Minh?”
“Thực ra nói rồi thì sao?” Chúc Vạn Quốc cười nhạt nói. “Dù sao cuối cùng ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ta!” Ngược lại Trương Vinh Phương không ngờ rằng đối phương thấy rõ ràng như vậy.
“Thực ra ngươi có tin không? Ban đầu ta không muốn tới.” Chúc Vạn Quốc nói.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Trương Vinh Phương trầm mặc, cảm giác người trước mắt hơi kỳ lạ, khác những đối thủ trước kia hắn gặp phải.
“Ta muốn nói, thực ra ta chỉ muốn đi tới nông thôn, tìm chỗ yên tĩnh, nam cày nữ dệt, không hỏi tới phong vân biến ảo bên ngoài. Chỉ bỏ thời gian cho một mẫu ba phần ruộng của mình. Mật giáo thì làm sao, Đại Linh thì thế nào, có liên can gì với ta đây?” Chúc Vạn Quốc tiếp tục nói.
“Nếu có thể, ta cũng muốn. Nhưng ngươi cho là điều này có thể sao?” Trương Vinh Phương trầm giọng nói.
Quả thực, bây giờ hắn có thanh thuộc tính, sớm muộn gì tương lai sẽ bước vào độ cao mà người thường không cách nào tưởng tượng nổi. Nhưng bản chất, hắn vẫn chỉ thích trôi qua một cuộc sống bình thường đơn giản.
“Đúng vậy, không thể nào.” Chúc Vạn Quốc gật đầu: “Sư trưởng, thân nhân, bằng hữu, thê nữ ngươi đều khiến ngươi không thể dứt bỏ.”
Trương Vinh Phương nghe vậy, không hiểu sao trong lòng đổi vị trí tự hỏi, nếu mình muốn quy ẩn.
Đầu tiên chỗ sư tôn Sùng Huyền thì không qua được. Rõ ràng lão gửi gắm kỳ vọng với mình rất cao. Sau đó là Đông tông, Nghịch giáo, đều xem mình là hy vọng quật khởi.
Còn có thế lực, đối thủ trước đó mình đắc tội, nhất định có thể khi mình hơi suy tàn tinh thần thôi, bọn họ sẽ xông lên giống như ác quỷ, gặm ăn mình, giết chết mình.
“Xem ra, ngươi giống như ta.” Chúc Vạn Quốc cười nói: “Bản thân ta, cả đời không có chí lớn gì, từ trước đến giờ giang hồ này không phải sinh ra cho kiểu người như ta.”
“Ngươi phải cẩn thận, thầy ta Ma Ưng, hắn sẽ không vì ta chết mà thương tâm, sẽ chỉ vì ta thất bại mà tức giận, sau đó để mắt tới ngươi.”
Đến cuối cùng, Chúc Vạn Quốc mới nói một ít lời coi như là chân thành.
Trương Vinh Phương há miệng còn muốn hỏi gì đó, nhưng lại ngạc nhiên nhìn thấy, Chúc Vạn Quốc đã chậm rãi nhắm hai mắt lại, hô hấp dần dần yếu ớt, sau đó dừng lại.
Trong Ám Quang Thị Giác có thể nhìn thấy, huyết mạch dưới da đối phương dần ngừng lưu động, như dòng suối đóng băng lại. Chống đỡ lâu như vậy, rõ ràng Chúc Vạn Quốc đã là đèn cạn dầu.
“Thiên Giáo Minh, Ma Ưng.”
Trương Vinh Phương nhớ kỹ danh hiệu này thật sâu, rõ ràng mình phá hủy kế sách của Thiên Giáo Minh, như vậy tiếp theo, chỉ sợ người này chính là đại địch trong tương lai của mình.
Chẳng qua, hắn không e ngại, ngược lại vì có cường địch có thể chiến mà trong lòng hơi hiển hiện ý hưng phấn.
Dù sao hoạt động giải trí trên thế giới này quá quá ít, hắn khổ tu võ học, tăng bản thân lên, cho rằng hoạt động giải trí duy nhất chính là đánh nhau.
Hắn lấy lại tinh thần.
Xác định Chúc Vạn Quốc không còn thở.
Trương Vinh Phương đưa tay nhẹ nhàng điểm chỉ, điểm ở chỗ mi tâm đối phương, phá ấn đường thành một cái động, lộ ra máu thịt bên trong. Một dòng tuỷ não màu trắng nhạt chậm rãi tràn ra từ huyết động.
Mãi đến khi như vậy, đối phương vẫn không có động tĩnh, hắn mới quay người rời khỏi phòng.
“Hậu táng đi. Cũng coi như là một hán tử.” Trương Vinh Phương đi tới trước cửa, trầm giọng nói.
“Vâng.” Đạo nhân thủ vệ thấp giọng đáp lại.
Tiếp lấy, bước nhanh đi vào phòng làm việc, hắn đẩy cửa vào.