Bên cạnh là từng tầng khinh giáp binh đao khiên Đại Linh bảo vệ, còn có hai giáp sĩ khiêng tháp trọng hình vóc người khoa trương.
Sau khi thẩm vấn ra đầu mối ở trên thuyền, lúc này hắn cùng Trương Vân Khải suốt đêm chạy đường, cuối cùng tìm được căn cứ di động của Thiên Giáo Minh.
Không chần chờ chút nào, hắn lập tức trở về điều binh, không có nói cho Thượng Quan Liên Nguyệt đi đâu, cũng không nói giết ai.
Chỉ cứng rắn điều người qua đây, trực tiếp oanh tạc.
Nếu không làm như vậy, thật đúng là chưa chắc có thể giữ lại đám người của Thiên Giáo Minh được.
Dù sao rõ ràng hai chiếc thuyền này đã được cải trang, rất có thể là tốc độ thuyền cực nhanh, hơi có gió thổi cỏ lay là sẽ bỏ trốn mất dạng.
Hôm nay oanh tạc một phen trước, không chỉ có thể phòng ngừa đối phương thoát đi, còn có thể giảm thiểu tổn thương trên phạm vi lớn.
Hai đợt lửa đạn đó, chí ít có thể giảm đi một nửa thực lực của đối phương nhỉ?
"Các ngươi tên là gì?" Hắn hứng thú nhìn về phía hai giáp sĩ khổng lồ trước người.
Chỉ riêng chiều cao, hai người này còn cao hơn hắn, ít nhất phải hai mét năm hai mét sáu. Cực kỳ khoa trương.
Hơn nữa không phải là loại cao gầy, mà là bắp thịt toàn thân căng phồng rắn chắc, bằng không hoàn toàn không có khả năng gánh nổi một thân trọng giáp đó.
"Bẩm đại nhân, hạ quan Hạ Liên Nhi."
"Hạ quan Thu Như Sương."
Hai giọng nói vang lên từ trong nón an toàn của áo giáp.
"..." Sắc mặt Trương Vinh Phương bị kiềm hãm: "Thì ra là hai vị nữ tướng..."
"...Đại nhân không cần phải coi bọn ta như nữ tử. Bắt đầu từ lúc mười tuổi, bọn ta đã làm lễ tuyệt âm rồi." Thu Như Sương trả lời.
Trương Vinh Phương đã từng nhìn thấy lễ tuyệt âm ở trong sách, đó là một quá trình uống thuốc phế bỏ nguyệt hồng của nữ tử.
Ngăn sạch lạc hồng mỗi tháng, xác thực có thể ngăn chặn nhược điểm mất máu mỗi tháng của nữ tử.
Thế nhưng bởi vậy sẽ vĩnh viễn mất đi năng lực sinh sản.
"Đại nhân thế mà đang thương tiếc thay bọn ta." Hạ Liên Nhi cười khà khà: "Thật ra như vậy bọn ta rất thỏa mãn. Trong nhà tự có các huynh đệ tỷ muội khác nối dõi tông đường, bọn ta có thể chịu nổi hộ vệ an toàn chi dụng, đã rất khá rồi."
"Các ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Trương Vinh Phương há hốc mồm, đổi câu muốn nói vừa nãy.
"Ta mười lăm tuổi rồi, Sương Sương tỷ mười sáu." Hạ Liên Nhi trả lời. "Năm đó nếu không phải Thượng Quan tướng quân cứu bọn ta, sợ là bọn ta không thể sống tới lớn như vậy."
Mới mười lăm, mười sáu tuổi, trong lòng Trương Vinh Phương chợt có cảm giác không rõ, không biết nên nói cái gì cho tốt.
Nghe thấy lời Hạ Liên Nhi nói.
Nói như vậy, Thượng Quan Liên Nguyệt trông thì hung hãn, nhưng vẫn là có một chút thiện tâm à?
"Các ngươi, đều là trẻ ngoan…" Hắn trầm mặc xuống, nghẹn một câu nói.
Hai vị này phỏng chừng cũng là chưa từng được người khác khen ngợi các nàng như vậy. Trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Thình thịch!
Đúng lúc này, một đoạn đao gãy bay ngang ra ngoài, lướt qua đỉnh đầu của mấy người.
"Cẩu quan! Nạp mạng đi!"
Tay Tần Hương Hồng cầm thi thể của hai binh lính, ngăn cản trước người vội xông lên, chém tới một đao hướng phía Trương Vinh Phương.
"Lớn mật!"
Hạ Liên Nhi và Thu Như Sương đồng thời giơ khiên.
Hai chiếc khiên tháp màu đen cao một mét năm, rộng một mét chỉnh tề ngăn khuất trước người Trương Vinh Phương.
Keng!
Đao khiên tấn công.
Chấn động cực mạnh, bị chấn động đến mức hai người té ngã tản ra, không còn sức lực đứng lên.
Tần Hương Hồng máu me đầy mặt, trên cổ còn có lỗ thủng thật lớn, bên trong tơ bạc di động, rõ ràng bị trọng thương.
Nhưng sắc mặt nàng ta dữ tợn, hoàn toàn không để tâm đến nó, vẫn chém một đao hướng phía Trương Vinh Phương.
Tên bắn như mưa, đạn súng kíp đều đánh vào hai thi thể giáp sĩ trước người nàng ta, đều bị ngăn trở.
Bộp!
Ánh đao chém ra từ giữa khe của hai thi thể, giống như lôi điện, phủ lên đầu chém hướng trán của Trương Vinh Phương.
Ánh mắt Trương Vinh Phương hờ hững, cánh tay phải ngưng tụ lực lượng, chuẩn bị xuất thủ đón đỡ bất cứ lúc nào.
Chỉ là một khi đón đỡ ở lần này, thực lực hắn ẩn núp tất nhiên giấu không được.
Bên ngoài truyền ra hắn chỉ có thực lực Siêu Phẩm Ngoại Dược, lập tức sẽ phải tự sụp đổ.
Chỉ là Ngoại Dược, tuyệt đối không thể ngăn trở một kích dốc sức của Linh Lạc Tam không.
Hơn nữa, đều là Linh Lạc Tam không, Thượng Quan Liên Nguyệt lại có thể không ngăn trở được chắc?
Tâm tư trong lòng Trương Vinh Phương cấp tốc chuyển động, hai con mắt nhìn chằm chằm ánh đao càng ngày càng gần.
Ánh đao, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...
Phụt!
Sau đó đột nhiên ngừng lại, treo ở giữa không trung.
Sắc mặt Tần Hương Hồng ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng thì cảm giác phần gáy đau xót.
Một bóng đen khổng lồ nhảy ra từ sau lưng, nắm cổ nàng ta, kéo cả người lẫn đao đi thẳng.