TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 756: Truy tìm (2)

Vùng ngoại ô Thứ Đồng, trong một bến tàu hoang dã.

Hai chiếc thuyền đen hai buồm lẳng lặng dừng bên cạnh bến tàu, trên thuyền có ít ngọn đèn dầu le lói chập chờn, thỉnh thoảng lắc lư theo sóng biển.

Chúc Vạn Quốc nhẹ nhàng đẩy cửa sổ trên khoang, khiến không khí ẩm ướt tanh nồng xuyên thấu vào bên trong.

Nhìn bóng đêm đen như mực ngoài cửa sổ, dãy đồi núi phập phồng nơi xa, nghe tiếng nước biển ào ào không ngừng bên tai.

Nét mặt hắn ta mơ hồ nổi lên một tia hồi ức.

"Ngọc hải như mực niệm như sương, kim vân như đồ tâm tỉ thiên. Vinh hoa phú quý đều mộng ảo, nhớ lại chuyện xưa ức điền viên..."

"Công tử lại bắt đầu đa sầu đa cảm..." Hàn Giai ở trong phòng chậm rãi thả chén canh hạt sen mộc nhĩ trắng trong tay xuống, ánh mắt nhìn về phía Chúc Vạn Quốc hơi nhu hòa.

"Chỉ là có hơi nhớ tới trước đây... Khi đó, ở đất ẩn cư của sư tôn, mỗi ngày chính là đơn giản tập võ học văn, cuộc sống đơn giản rồi lại thỏa mãn.

Mà hôm nay, cho dù cái gì cũng có, thế nhưng cảm giác hài lòng đơn thuần ấy, lại không cảm giác có được từ lâu..."

Chúc Vạn Quốc nhẹ nhàng thở dài.

"Công tử đây là nhớ nhà... mệt mỏi." Trong mắt Hàn Giai lóe lên một sự thương tiếc

"Có lẽ vậy. Ngươi có lòng rồi. Thật ra ngươi không cần như vậy." Chúc Vạn Quốc tiến ra phía trước, nhận chén canh mộc nhĩ trắng.

"Hàn Giai nguyện ý." Hai mắt Hàn Giai sáng quắc ngẩng đầu nhìn về phía hắn ta.

"Ngươi..." Ánh mắt Chúc Vạn Quốc khẽ nhúc nhích, đang định nói gì.

Bỗng cửa phòng bị nhẹ nhàng gõ vang, tiết tấu hơi gấp gáp.

"Chuyện gì?" Một vòng nhu hòa trong mắt Chúc Vạn Quốc cấp tốc tiêu tán, sắc mặt lạnh lùng xuống.

"Công tử, người Bách biến tra được tin tức then chốt. Là liên quan tới Trầm Hương cung và Nghịch giáo!"

Người ngoài cửa trầm giọng trả lời.

"Ồ? Tiến vào đi." Trong đầu Chúc Vạn Quốc chợt lướt qua một ý nghĩ.

Trầm Hương cung có đại biểu là Trương Ảnh Đại Đạo Giáo, mà Nghịch giáo, thì là phản tặc giơ vang khẩu hiện nghịch phản Đại Linh, một mực ở bản địa Thứ Đồng.

Nếu như hai bên có liên hệ với nhau, vậy...

Trong lòng hắn ta nhất thời hiện lên không ít suy đoán và tính toán.

Cửa phòng mở ra, một giáo chúng Thiên Giáo Minh vào cửa, quỳ một chân trên đất.

"Công tử, đây là mật quyển văn thư Bách biến truyền tới." Hắn ta dâng một ống trúc phong sáp bằng hai tay.

Chúc Vạn Quốc cầm lấy ống trúc, mở ra phong sáp, đổ ra tài liệu.

Tiến hành về sau, hắn ta tỉ mỉ kiểm tra.

Trên ấy ghi chép chi chít về quỹ tích tiếp xúc ẩn núp của Nghịch giáo và Trầm Hương cung, còn có thời gian cụ thể, địa điểm, nhân vật.

"Tốt tốt tốt!! Việc này nếu truyền ra ngoài... Trương Ảnh kia sợ là phải thân bại danh liệt! Nếu an bài làm..."

Bỗng, nơi khóe mắt hắn ta dường như nhìn thấy gì điểm đỏ.

"Vật gì vậy?"

Chúc Vạn Quốc hơi nhíu mày, nhìn về phía hướng kia.

Là ngoài cửa sổ.

Nơi xa ngoài cửa sổ, cách đội thuyền ngoài mấy trăm mét, trên một gò đất chỗ lưng chừng núi.

Một điểm đỏ lóe lên một cái.

"Điểm đỏ?"

Hắn ta cau mày đến gần cửa sổ, muốn nhìn rõ xem.

Ầm ầm!!!

Trong nháy mắt, toàn bộ đội thuyền chấn động kịch liệt.

Thân thuyền kịch liệt lay động, mất đi cân đối.

Sàn nhà rung động, đồ vật chỗ cao đều rơi xuống đất, vỡ nát. Ấm trà cái chén trên bàn ngã lệch ngã nhào.

Toàn bộ phòng trên khoang đều hỗn độn.

Bên ngoài hành lang cũng truyền đến một hồi tiếng thét lên, ngay sau đó là tiếng cơ thể ngã sấp liên tiếp.

Tiếng nổ lớn như là nổ tung ở bên cạnh thân tàu.

Nhìn từ đằng xa, trên boong tàu của toàn bộ đội thuyền sáng lên ánh lửa.

Lửa nóng, vụ nổ, khói đen, trong nháy mắt đã khiến cả con tàu chìm mạnh xuống.

Đoàng đoàng đoàng đoàng!!

Ánh sáng đỏ liên tục không ngừng hiện lên.

Từng viên đạn pháo đánh trúng thân tàu, hỏa dược nổ tung, tấm ván gỗ cũng thế, hình thành bạo tạc thương tổn lần thứ hai.

Mấy vụn gỗ nổ bắn ra giống như là đạn, xuyên thấu thủy thủ Thiên Giáo Minh bất ngờ không kịp đề phòng xung quanh.

Hai đội thuyền lần lượt thừa nhận oanh kích liên tục không ngừng.

Trên gò đất.

Trương Vinh Phương đứng chắp tay, bên cạnh là Thượng Quan Liên Nguyệt đi theo cùng.

Phía trước hai người là từng dãy pháo binh, hỏa thương binh, cung nỏ binh, đao thuẫn binh bày trận.

Tổng cộng hai mươi hỏa pháo di động bên trú quân đều bị Thượng Quan Liên Nguyệt điều động qua đây.

Lúc này đang rất có thứ tự luân phiên châm lửa, oanh tạc.

Thượng Quan Liên Nguyệt là được thượng cấp điều tới phối hợp phòng giữ Trầm Hương cung.

Lúc này hơn nửa đêm bị Đạo tử Trương Ảnh gọi dậy, sau đó kéo người qua đây oanh tạc quanh hai đội thuyền không rõ ràng cho lắm.

Nếu như đổi thành người khác, có lẽ còn phải hỏi vì sao.

Nhưng nếu Trương Ảnh nói thẳng tất cả trách nhiệm có hắn phụ trách, vậy còn nói cái gì, cứ bắn mẹ nó là xong!

Thượng Quan Liên Nguyệt đứng góc hơi nghiêng, nơi khóe mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Trương Vinh Phương

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vị Đạo tử Đại Đạo Giáo nghe đồn đã lâu.

Người Đạo tử trước đó chỉ là giả dối, vừa nhìn là thấy hắn ta có bộ dạng ngu ngốc, nhưng người lần này lại khác.

Nói thật, chỉ nhìn từ bên ngoài rất có chút không đoán được.

"Thượng Quan tướng quân, đêm khuya xuất binh, làm phiền tướng quân và chư vị tướng sĩ rồi." Trương Vinh Phương đứng từ xa nhìn đội thuyền bị đánh nổ, vẻ mặt bình tĩnh.

Lúc này hai chiếc thuyền đã bắt đầu gãy ngang, chậm rãi trầm xuống.

Trên thân tàu dấy lên lửa lớn.

Đứng nhìn từ xa, đám người trông như con kiến chen lấn nhảy thuyền đào sinh.

"Lệnh của Đạo tử, bản tướng đương nhiên phối hợp." Thượng Quan Liên Nguyệt cười nói: "Chỉ là không biết hai chiếc thuyền này rốt cuộc có nội tình gì, thế mà lại có thể chọc giận Đạo tử tự mình đốc chiến pháo oanh?"

Uy lực của đại bác thế nào, hắn biết rõ, đừng nói người thường, coi như là Tông Sư, khi né tránh không kịp cũng phải chết.

Chỉ có mấy võ giả Bái Thần như Linh Vệ Linh Lạc mới có thể còn sống.

"Chỉ là một ít tôm tép nhãi nhép, âm thầm gây sự, lại còn cho rằng tất cả đều nắm ở trong tay. Đáng tiếc... bọn họ đã quên nơi này là ở đâu." Trương Vinh Phương mỉm cười.

"Tính toán ra, trên hai chiếc thuyền đó hẳn còn có cao thủ, lát nữa còn phải nhờ tướng quân tự mình xuất thủ chém giết mới phải."

Hắn nhìn ra Thượng Quan Liên Nguyệt này có tâm tư của mình. Nhưng thì tính sao?

Chỉ cần người này vẫn còn là tướng quân Linh đình, thì ở bên ngoài nhất định phải phối hợp cùng mình. Bằng không chính là trái với lệnh của Linh đình.

Hôm nay thanh thế của Đại Đạo Giáo càng to lớn, nếu Thượng Quan Liên Nguyệt là cao thủ Tuyết Hồng các Linh đình, nếu không phối hợp mệnh lệnh, đó chính là đại nghịch bất đạo.

Không cần người khác động thủ, mặt trên ra lệnh một tiếng thì chỉ có kết cục thân bại danh liệt, bỏ mình tại chỗ.

"Nếu như Đạo tử ra lệnh, hạ quan đương nhiên phối hợp." Thượng Quan Liên Nguyệt nâng tay phải lên.

Nhất thời, hai cự hán toàn thân trọng giáp, lưng đeo khiên tháp trảm đao ở sau lưng chậm rãi gỡ xuống trảm đao, tiến vào trạng thái cảnh giới tác chiến.

"Hai người các ngươi, bảo vệ tốt an nguy của Đạo tử cho ta, nếu như có sai lầm, để mạng lại đền!"

"Rõ!!"

Hai cự hán lớn tiếng đáp lại.

Bọn họ mặc áo giáp, chỉ riêng độ dày của miếng che tay, nhìn qua đã bằng một chỉ.

Áo giáp cỡ đó, sợ là súng kíp bình thường đều không có thể phá vỡ được.

A!!!!

Đúng lúc này, hướng hai chiếc thuyền bị đánh nổ thân tàu bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét phẫn nộ.

Bên bờ biển, trên bến tàu.

Ngọn lửa lớn trên thân thuyền nửa trầm chiếu rọi bên bờ, trở thành nguồn sáng duy nhất.

A a a!!

Chúc Vạn Quốc ngửa đầu rống giận.

Một khắc trước, hắn ta vẫn còn nằm giữ tất cả trong lòng bàn tay, một khắc sau... tất cả đều hóa thành bọt nước.

Cúi đầu, hắn ta nhìn hơn năm mươi người hối hả trốn ra được còn lại.

Hắn ta mang tới tổng cộng hơn hai trăm tinh nhuệ, bỗng nhiên bị tập kích oanh tạc, giờ chỉ còn lại có mấy người như vậy.

Giờ này khắc này, lòng hắn ta đang rỉ máu!

"Ai... Rốt cuộc là ai!!!?" Hắn ta điên cuồng gầm to, mắt đầy tơ máu, khuôn mặt dữ tợn.

Sự chênh lệch to lớn khiến tâm trạng hắn ta triệt để sụp đổ.

Hắn ta thậm chí không cách nào tưởng tượng được, khi mình mang người trở về, sư tôn sẽ có phản ứng thế nào.

Rõ ràng...

Rõ ràng kế hoạch của hắn ta tất cả đều rất hoàn mỹ!

Vì sao!?

Vì sao!!!!

"Có pháo của mình chỉ có quan quân!" Hàn Giai và Bình Nhi đều là Linh Lạc, lúc này vẻ mặt Bình Nhi nghiêm túc, không ngừng quét mắt nhìn tình huống chung quanh.

"Công tử, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây! Chỉ sợ là có quan quân đã theo dõi chúng ta!"

"Sợ cái gì! Trước đi giết bên bắn pháo đã! Chỉ là Thứ Đồng thì có cao thủ nào có thể ngăn cản được chúng ta!?" Hàn Giai tức giận nói.

"Đúng vậy! Công tử, chúng ta giết đi qua! Phế đi đám pháo đầu kia!!!"

"Một đám binh đầu to không biết sống chết! Cạo chết bọn họ!!"

"Công tử! Giết đi!!"

Lúc này mọi người đều vừa sợ vừa giận, đang say giấc nồng thì bị giật mình tỉnh giấc, thiếu chút nữa sinh tử một đường.

Lúc này sợ hãi và kinh hãi, cấp tốc chuyển biến thành lửa giận, nhu cầu cấp bách của bọn họ là phát tiết ngọn lửa này.

"Tần tiền bối Đao Một Mắt đâu!?" Chúc Vạn Quốc đè xuống lửa giận, bỗng nhìn quét xung quanh.

"Tần tiền bối đã hướng qua bên kia trước khi bị đánh nổ!" Một giáo chúng cấp tốc trả lời.

"Đã như vậy... chúng ta cũng lên!!" Hàn Giai lên tiếng nói.

"Câm miệng!" Chúc Vạn Quốc nhịn tính tình, nhắm mắt, hít một hơi thật dài.

"Không đúng! Rốt cuộc là chúng ta đã bại lộ thế nào? Hiện tại cái gì cũng không biết. Địch trong tối ta ngoài sáng, mọi người phân tán ra trước đã! Đừng lại để pháo kích."

Lúc này mọi người mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng phân tán bốn phía.

Trận pháo kích mãnh liệt vừa nãy, sợ rằng đã thành bóng macả đời sau này của bọn họ.