Về phần cấu trúc xây dựng, những thứ này đều không cần Trương Vinh Phương nhọc lòng, điều một ít tầng quản lý tới từ xung quanh Đại Thành, bước từng bước rất nhanh liền đã xây xong.
Trên đường trở về, Trương Vinh Phương để Trần Hãn dẫn người về trước, mình thì mượn cớ thăm bạn, một mình rời khỏi.
Trước đó Trần Hãn còn nhiều lần kháng nghị đối với loại sự tình này, nhưng theo thân pháp của Trương Vinh Phương càng ngày càng nhanh. Hắn ta không còn sức đi theo nữa.
Trong đột phá tu hành Thiết Bố Sam, tố chất tổng thể của toàn thân Trương Vinh Phương cũng đang thong thả tăng lên.
Tuy rằng càng là cao phẩm, đề thăng càng ít.
Nhưng không chịu nổi hắn đột phá phẩm cấp nhiều lắm...
Sự thay đổi về lượng đã dẫn đến sự thay đổi về chất, lúc này coi như là thân pháp tốc độ của hắn, từ lâu đã toàn diện vượt qua Trần Hãn.
Chớ nói chi là hai Linh Lạc Tuyết Hồng các theo đuôi phía sau.
Hai người kia cùng là Linh Lạc, cũng đã sớm không theo kịp thân pháp của Trương Vinh Phương. Đơn giản hai người dứt khoát nằm ngửa.
Dù sao đã không có cách nào theo dõi Trương Ảnh được nữa, không bằng mỗi ngày vui chơi giải trí, ứng phó cho rồi.
Dù sao nếu có xảy ra vấn đề thật, hai Ngoại Dược Linh Lạc bọn họ cũng không làm gì được.
*
Ở sâu trong Hoàng Kinh sơn.
Hơn mười cao thủ Nghịch giáo che mặt vây quanh một tráng hán tóc đỏ, kết trận, vô cùng có tiết tấu tiến công, phòng ngự, lùi về phía sau, rồi lại tấn công lần nữa.
Tất cả mọi người đều dùng trọng đao, xa xa còn có người cầm phi đao, súng kíp, tên nỏ, chuẩn bị trợ giúp bất cứ lúc nào.
Trương Chân Hải lược trận ở bên cạnh, vẻ mặt căng thẳng, thời thời khắc khắc chuẩn bị tự mình ra tay trợ giúp.
Lúc này bọn họ thành công dẫn một Linh Lạc đến điều tra Nghịch giáo vào đây.
Lợi dụng những tâm tình tự đại ỷ vào không thể giết chết của những Linh Lạc ấy, dễ dàng vây quanh hắn, sau đó giết hắn.
Có điều làm cho nàng có chút bận tâm là, con đường võ công của Linh Lạc tóc đỏ ấy cực kỳ quỷ dị, sở trường dùng ám khí, thân pháp như cá bơi, mượn lực rất mạnh.
Điều này dẫn đến hiệu suất vây công đánh chết của bọn họ rất thấp.
Đánh hơn một giờ rồi, mà mới giết được có năm lần.
Hơn nữa mấu chốt nhất là, người này đã đang dần dần quen thuộc tiết tấu vây công và sơ hở.
Cái này cũng dẫn đến độ khó vây giết tăng thêm một bước.
"Chân Hải, ngày hôm nay lại câu được cá à?"
Bỗng một giọng nói quen thuộc truyền đến từ bên cạnh.
Khuôn mặt Trương Chân Hải ngẩn ra, trong lòng lập tức vui vẻ.
Quay đầu nhìn về phía bên phải.
Quả nhiên, Trương Vinh Phương đeo trên mặt mặt nạ Kim Sí Lầu, nơi mi tâm có một vết màu bạc, chậm rãi đến gần từ nơi không xa.
Hiện giờ vóc người Trương Vinh Phương đã cao tới hai mét ba. Vóc dáng toàn thân càng thêm cân xứng, không hề cường tráng đến mức khoa trương giống như lúc trước, cơ thể cũng đều nhỏ đi nhiều biến tập trung hơn.
Nhưng bất kỳ là ai đều có thể liếc mắt nhìn ra, trái lại là thân hình như vậy mới thích hợp để bộc phát tốc độ và lực lượng mạnh mẽ hơn.
"Cần giúp gì không?" Hắn nhìn đại hán tóc đỏ càng ngày càng thích ứng vây công ở giữa sân.
"Công tử thân thể ngàn vàng, vẫn là…" Trương Chân Hải còn chưa nói xong, trước mắt đã không còn ai nữa.
Nàng vội vàng quay đầu, nhìn về phía giữa sân.
Thình thịch!!!
Trong nháy mắt một bóng người lao tới như đạn pháo rơi vào trận hình.
Đại hán tóc đỏ kia đang đón đỡ loan đao phía sau, chợt thấy không ổn, ngẩng đầu nhìn lên trước.
Một Bạch Ưng trảo xám xịt to lớn từ trên trời giáng xuống, mang ra tiếng rít bén nhọn làm đau đớn màng nhĩ, chụp vào đỉnh đầu hắn.
Ưng trảo kia rõ ràng không lớn, nhưng theo khoảng cách tới gần, nó lại mang đến cho hắn một cảm giác như là che khuất bầu trời, cơ bản là không có cách nào để né tránh.
Dưới sự bất đắc dĩ, đại hán tóc đỏ điên cuồng hét lên, hai tay hợp lại đằng trước, bạo phát lực lượng toàn thân hung hăng chụp vào ưng trảo.
Ùynh!!
Hai người thình lình chạm vào nhau, mặt đất hơi rung lên.
Hai chân đại hán tóc đỏ trầm xuống, bùn đất hãm sâu vào mắt cá chân, cả người lại bị cứng rắn đánh vào trong đất.
Hắn gầm nhẹ, còn muốn phát lực.
Một chuỗi tiếng răng rắc giòn vang giống bẻ gãy cành cây.
Hai cánh tay hắn và kể cả phần vai, thân, chân.
Từ trên hướng xuống, trong nháy mắt gãy gập thành một đống bùn nhão.
Trương Vinh Phương thu hồi ưng trảo.
"Tất cả các ngươi lui ra."
Mắt người Nghịch giáo xung quanh đều lộ vẻ sùng kính, cấp tốc lên tiếng trả lời lui ra phía sau.
Đợi cho không còn ai nữa.
Trương Vinh Phương ngưng mắt nhìn người trước mắt, thực lực của đối phương so với Nội Pháp Linh Lạc hơn nửa năm trước kém không nhiều lắm, võ công của người này hẳn là còn phải hơi mạnh mẽ hơn một ít, vướng tay vướng chân hơn một ít.