TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 685: Chuyển biến (4)

Đặc biệt là tiếng kêu của đám người kia, càng ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình của hắn lúc này.

"Trần Hãn."

"Dạ có." Trần Hãn ôm quyền khom người.

"Xử lý một chút." Trương Vinh Phương lãnh đạm nói.

"Vâng."

Trong nháy mắt Trần Hãn hiểu ra.

Hắn ta cất bước xoay người, thân pháp chợt lóe, cấp tốc phóng về phía đám thuyền viên.

Không bao lâu, từng hồi tiếng kêu thảm thiết dày đặc vang lên, Trần Hãn và nha môn quan binh âm thầm theo dõi phía sau cấp tốc tiến lên, bao vây tiễu trừ đám thuyền viên kia.

Chỉ tầm mấy hơi thở, hơn mười tên thuyền viên đã đều ngã vào trong vũng máu.

Tên thuyền trưởng trong đó tuyệt vọng nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng phát tiết dồn sức, phá tan quan binh phụ cận nhằm phía Trương Vinh Phương cách đó không xa.

Trần Hãn thấy thế, đang định chặn lại thì bỗng nhìn thấy ám hiệu, bèn chủ động dừng lại.

Thuyền trưởng điên cuồng hét lên, cầm đao cấp tốc chạy nhào qua, chém một đao về phía Trương Vinh Phương.

Loan đao màu bạc được bảo dưỡng vô cùng tốt, mặt bên còn có âm khắc hoa văn chữ cái và loài chim.

Lưỡi đao từ trên hướng xuống, tạo ra tiếng xé gió bén nhọn, trong quỹ tích chém xuống rõ ràng còn liên tục chuyển góc độ ba lần.

Khiến người ta khó lòng phòng bị.

Một đao kia, bất luận là tốc độ, thanh thế, hay là quỹ tích biến chiêu, đều đủ để địch nổi cao thủ cao phẩm.

Nhưng...

Trong một chớp mắt tay phải Trương Vinh Phương không rõ cử động, rồi lần nữa trở về tư thế ban đầu.

Phụt!

Đao phong loan đao giằng co dừng lại, trên mặt thuyền trưởng duy trì biểu cảm rống giận, bình tĩnh đứng tại chỗ, chỉ cách Trương Vinh Phương có hơn một mét.

Nhưng chính là khoảng cách hơn một mét ấy, liền thoáng như lạch trời.

Nơi mi tâm của hắn ta, chẳng biết từ lúc nào thình lình có thêm một lỗ máu.

Phù phù.

Thi thể ngã xuống đất, cấp tốc mất đi sức sống.

Trương Vinh Phương xoa ngón trỏ.

"Có ý định tập kích mệnh quan triều đình, tịch thu tài sản, liên luỵ tam tộc.

Người đâu, đi thăm dò đội tàu phía sau, xử lý sạch sẽ tí đi."

"Rõ."

Trong lòng vài quan binh thủ giáo chợt hẫng một cú, cái trán đầy mồ hôi, vội vàng lên tiếng trả lời.

Theo thực lực tăng lên, từng trải tăng trưởng, Trương Vinh Phương càng không thể thấy một số chuyện khiến mình khó chịu không vui.

Khổ tu mỗi đêm ngày, tính toán tăng bản thân mình lên.

Cuộc sống đã đầy đủ áp lực mệt mỏi, vì sao không tận lực để cho mình thả lỏng một ít trong ngày thường cơ thứ?

Trương Trì có câu, tài năng càng có hiệu suất. Tài năng âm dương hòa hợp.

Không để ý đến lời cảm tạ rối rít của hai thiếu nữ được cứu.

Hắn lần nữa nhìn cảnh sắc lúc này.

Cảnh biển đỏ vàng kia lần nữa khôi phục thuần khiết không một hạt bụi nguyên bản.

Nhất thời, tâm trạng Trương Vinh Phương lại biến tốt hơn.

"Quả thực Phật Môn nói hay lắm. Cái gọi là thân như cây bồ đề, tâm như tấm gương sáng. Lúc nào cũng cần lau, chớ khiến dính bụi bặm."

"Cuộc sống này, thì phải chăm chỉ lau chùi mới có thể không nhuốm bụi bặm."

Lúc này Trần Hãn trở lại phía sau, không nói được một lời.

Hắn ta biết vị Đạo tử này trước đó có xuất thân từ Phật Môn Đông tông, chính là Linh Sứ Kim Sí Lầu, thế nên hiểu được một ít điển cố Phật Môn cũng là chuyện thường.

Hai người chưa từng nhắc đến chuyện sau đó của thuyền trưởng.

Thuyền trưởng thuyền viên không tuân quy củ kiểu đó, ở cảng mà cũng dám lớn lối như vậy, ở trên biển phần lớn là khi thì thuyền trưởng khi thì hải tặc, giết người cướp bóc không nói chơi.

Nếu thật sự muốn kiểm tra, tra ra là nghiêm trị.

Sau đó bị thanh toán cướp đoạt đội thuyền tài sản, cũng là chuyện tất nhiên.

Những thứ không nói khác, chính là ấn cho một cái tội danh tập kích mệnh quan triều đình, nếu như là phía sau thuyền trưởng kia không có hậu thuẫn thì coi như xong.

Nếu có, không nghiền ép hung hăng xuất huyết nhiều một phen, thì đừng hòng muốn thoát thân.

Đây cũng là nguyên nhân Trương Vinh Phương không muốn trở về Đại Đô.

Ở chỗ này tiêu dao thực sự, sau khi trở về, tùy tiện không cẩn thận đụng vào đại quý tộc người Linh, hoàng thân quốc thích nào.

Hơi không chú ý chính là cao thủ Cửu Phẩm Siêu Phẩm, hoặc chính là Linh Vệ Linh Lạc, đi bộ đều phải dè dặt.

Không cẩn thận vẫn còn gặp được Tông Sư nữa.

Đâu có dễ dàng vui sướng như ở đây được.

Giống như mới vừa rồi vậy, tùy tiện giết chút người, làm thịt một đao, thì cũng đủ cho hắn tiêu hao hằng ngày thật lâu. Quả là quá thích ý.

Theo sắc trời dần dần tối xuống, Trương Vinh Phương rốt cuộc dẹp đường hồi phủ, trở về Trầm Hương quan.

Trầm Hương quan hiện giờ đã khuếch trương xây thành khu kiến trúc do ba điện năm viện tạo thành.

Để nói là quan thì không còn thích hợp nữa.

Nên gọi là cung.

Nhân thủ thu nhận trong đó cũng nhiều hơn trước đây không ít.

Đối với nội thành Thứ Đồng, ai đến cũng không cự tuyệt, bất luận là con dân Đại Linh hay là người ngoại quốc đều đối xử bình đẳng, chỉ cần thành kính tin giáo, là được chiêu nhập đạo cung.