Bình quân võ quan như vậy, mấy năm là một thân bị thương, lúc ra đi đãi ngộ còn không tốt. Thuần túy là đồ vật tiêu hao. Bị thương rồi về hưu vẫn tính là tốt, nếu vận may kém một chút, gặp phải cao thủ, một thoáng bị đánh chết... Lại như một trận chiến vây quét Bạch Thập giáo lúc trước, có không ít cao thủ cao phẩm một khi bị giết, mà sau lưng bọn họ, là từng cái từng cái gia tộc phụ thuộc lấy bọn họ làm hạt nhân, cũng theo đó thoáng cái đổ nát. Trận chiến đó nhìn như đơn giản, nhưng các ngươi biết sau đó có bao nhiêu sản nghiệp bị bán tháo, bao nhiêu gia đình bị xâm chiếm, bao nhiêu người bị di chuyển chức vụ? Bao nhiêu gia quyến biến thành đồ chơi của người khác? Không ai biết."
Lời vừa dứt, nhất thời người chung quanh đều không nói lời nào.
Đúng là như vậy. Như thế xem ra, tính giá thì đúng là tập võ là việc rất thấp...
"Vì lẽ đó rất nhiều người đều nói, nếu như không có thiên phú tập võ, không bằng học văn nhập giáo." Phương Vũ Tuyết tán thành lời giải thích của hán tử kia.
"Là như vậy. Ta dự định cho con mình báo lớp bình an, chờ sau khi đi học ở thư viện, chỉ cần có thể biết chữ, biết số học là tốt rồi. Tập võ cần đầu tư quá to lớn, bất kể là tiền tài hay là tinh lực. Không phải gia đình giàu có thì không thể làm. Đó là thêm gấm thêm hoa mà sử dụng." Hán tử kia lắc đầu than thở.
Trương Vinh Phương ở một bên nghe vậy cũng hiểu rõ.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe người bình thường nói phân tích quy hoạch tập võ từ khoảng cách gần.
Lời của đối phương giản dị mà mạnh mẽ.
Ở thời đại hiện thực thế này, kỳ thực con đường tuyệt đại đa số người bình thường có thể lựa chọn thật sự không nhiều.
Như hán tử kia, còn xem như là trung sản có chút tiền nhàn rỗi.
Nhưng vẫn có khoảng cách to lớn với người đại phú đại quý như cũ.
Chớ nói chi là càng cao tầng hơn cửu phẩm, đó là sức mạnh lớn hoàn toàn bị thượng tầng nắm giữ tuyệt đối.
Chỉ có giai cấp thượng tầng, mới có thể có tinh lực và thời gian tập võ trong bảo đảm của vật tư cực kỳ dồi dào.
Sau đó gen từng đời một được cải thiện, để đời kế tiếp trở nên thích hợp tập võ hơn.
Như vậy mới có thể lên đến cao phẩm, tiếp tục chiếm cứ càng nhiều tài nguyên quyền lực hơn nữa.
Cứ đi tới đi lui lâu dài như thế, giai cấp cũng sẽ kiên cố hơn nữa...
*
*
*
Vùng ngoại ô Cảng Thứ Đồng.
Ầm!
Một ngọn lửa khổng lồ như pháo hoa dưới mặt đất, đột ngột nổ tung, bao phủ hoàn toàn một chỗ sơn trang ở đồi núi sau vùng ngoại ô.
Lửa lớn như vô số mây khói sương khói, nhanh chóng bành trướng, nuốt chửng toàn bộ tất cả kiến trúc trong sơn trang.
Ánh lửa bao phủ chỉ duy trì nháy mắt đã nhanh chóng co rút lại.
Nhưng lúc này, sơn trang đã hoàn toàn trở thành biển lửa.
Xuyên qua ánh lửa có thể nhìn thấy mơ hồ, bên trong sơn trang có từng bộ từng bộ thi thể nằm ngã xuống đất, máu chảy ngang thành suối.
"Lại tới một việc..."
Nơi cách sơn trang mấy chục mét, một đám người mang y phục bộ khoái quan phủ nha môn, đang nghiêm trọng nhìn kỹ lửa lớn trước mắt.
Một người đi đầu, đội mũ băng đen, trên người mặc trang phục xám trắng, ở ngoài khoác áo đen đuôi ngắn, eo đeo loan đao, thân thể cường tráng. Người này chính là Tổng bộ đầu Thứ Đồng chuyên môn phụ trách tra khám vụ án, Đỗ Thành Thanh.
"Cái này đã là lần thứ ba gần hai tháng nay..." Sắc mặt Đỗ Thành Thanh khó coi, hai vụ án trước đó còn chưa xử lý xong, tiếp lại tới thêm một vụ.
"Chung gia này trước nổi lên xung đột với Ngọc Hải bang, bởi vì Chung Thành Hiền không muốn chuyển nhượng Tùng Minh Thu Sơn đồ gia truyền, sau đó còn động thủ với quản sự của Ngọc Hải bang. Lúc đó Ngọc Hải bang buông lời, muốn Chung gia chờ coi, bây giờ..." Trợ thủ Khổng Hà bên cạnh lắc đầu, không nói tiếp nữa.
"Giống thủ pháp trước đó như đúc, cơ bản có thể chắc chắc chính là thủ bút của Ngọc Hải bang." Đỗ Thành Thanh trầm giọng nói.
"Một lời không hợp là muốn diệt tộc người ta, đúng là vô pháp vô thiên! Ta không tin, hiện nay vẫn là thiên hạ của Đại Linh!" Hắn cầm chuôi đao trong tay, trong mắt loé ra vẻ kiên nghị.
"Ờm Đỗ tổng, bây giờ chúng ta trực tiếp đi tới Ngọc Hải bang thẩm ra người? Hay là..." Trợ thủ Khổng Hà cau mày hỏi.
"Trực tiếp đi Ngọc Hải bang, trước tiên mang quản sự nói lời đe dọa kia về, thẩm vấn mấy ngày lại nói! Ném vào địa lao mấy ngày, đi một phen, ta không tin hắn không nói thật!" Đỗ Thành Thanh tàn nhẫn nói.
Vù...
Bỗng một tiếng vang nhỏ bé từ đằng xa nhanh chóng đến gần.
m thanh kia giống như âm thoa bị gõ vang rung động, cũng như tiếng một người nào đó kêu rên hát vang, âm sắc cực kỳ quái dị.
" m thanh gì thế?" Đỗ Thành Thanh nhíu chặt lông mày, tìm kiếm khắp nơi phương hướng âm thanh truyền đến.