Linh Sứ bị giết, Trình Huy không chỉ không tiếc nuối, ngược lại mà chỉ vui vẻ.
Chuyện này có ý nghĩa là, rốt cuộc cách loại bỏ này của hắn ta sắp có kết quả.
Từ lần trước hắn ta bị vòng vàng đùa giỡn một lần, mật tàng đã trở thành một khúc mắc đi không xong trong lòng hắn ta.
Mà hiện tại, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh rạng đông mở ra khúc mắc.
"Đại nhân, chúng ta còn tiếp tục đuổi bắt không?" Một cao thủ cấp Ưng bên cạnh thấp giọng hỏi.
"Không cần, nếu đã chứng thực người này có vấn đề, báo cáo tình huống cho Tây tông, để chư vị đại nhân phía trên định đoạt. Chúng ta tiếp tục loại bỏ những người được chọn còn lại."
124 cái tên, trong đó có quá nửa đã bị thanh tra xong xuôi, bây giờ ra một Vưu Thế Phi.
Hẳn là còn lại cũng sắp rồi...
*
*
*
Năm 1187, tháng 4.
Bạch Thập giáo ở Đại Linh bại lui toàn diện.
Giáo hoàng Tây Ý lại phái đội ngũ nhà truyền giáo đi tới Đại Đô yết kiến Linh Đế lần nữa.
Hi vọng được phép truyền giáo hợp pháp ở bên trong Đại Linh, cũng thành lập giáo đường.
Bởi vì Đại Linh có tự do tôn giáo, tự do tín ngưỡng.
Nhà truyền giáo còn nỗ lực khuyên bảo trước mặt Linh Đế và hoàng tộc tin giáo, cũng thành lập quan hệ hợp tác lâu dài với Tây Ý.
Dùng để loại bỏ phát sinh quy mô nhỏ ma sát hiểu lầm ở Thứ Đồng trước đó.
Linh Đế bởi vậy đáp lại: "Nếu các ngươi hi vọng giảng hòa với chúng ta, chuyện vì ký kết hòa bình, giáo hoàng ngươi và chư vị vương công hiển quý nên không chậm trễ mà đến đây triều kiến ta."
Sứ giả giáo hoàng phẫn nộ mà trở về.
Tháng 5, Tây Ý tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ ngoại giao với Đại Linh.
Hạ tuần tháng 5, Đại Linh chinh phạt đội tàu xuất chinh từ cảng Lân Châu đi tới Tây Ý.
Quân đội đồng bộ trên lục địa tập kết, xâm lấn Thổ Phiên lần thứ tư.
Ngày 27 tháng 5.
Cảng Thứ Đồng.
Sắc trời mây đen giăng kín, cứ như đang gần trong gang tấc, đưa tay là có thể chạm tới.
Trong vịnh biển, rất nhiều thuyền lớn nhỏ không ngừng dập dờn lay động theo sóng biển.
Buồm đã hạ xuống từ lâu, đám thủy thủ vội vàng trải vải dầu da lông lên ở mặt trên của hàng hóa, để ngăn cản nước mưa.
Chỗ bến cảng, một nửa đám người dỡ hàng tăng nhanh tốc độ làm việc.
Có người cố ý kéo dài động tác, chờ bức bách thương hộ thêm tiền.
Nơi nội thành gần bến cảng Thứ Đồng, bộ phận thuộc về phần trong vòng.
Bên trong cũng không hoàn toàn là phòng mới giá cả đắt đỏ. Không ít căn nhà nhỏ lụp xụp vẫn đứng sừng sững trong đó như trước.
Phần lớn những căn nhà lụp xụp này là do nhân viên phục vụ ở lại, là do tới gần bên trong có rất nhiều đoạn đường phồn hoa, vì lẽ đó khoảng cách gần, thuận tiện nhanh chóng qua lại.
Trong đó bên trong một khu lụp xụp tên là Thanh Tảo.
Lúc này trong một gian quán trà do hai cửa hàng sáp nhập mà thành, đang không ngừng truyền ra từng tiếng đàn hạc lanh lảnh dễ nghe.
Một con mèo già có màu lông đen nhánh, lười biếng nằm nhoài trước cửa quán trà, nghe tiếng nhạc, ngáp dài.
Hương trà, tiếng người, mèo đen, đàn hạc, còn có xa xa thuyền biển bến cảng lay động theo gió.
Tất cả hợp nhất lại, hình thành một cảnh tượng hài hòa kỳ diệu giống như bức tranh sơn dầu.
Bảng hiệu quán trà là hình tròn, trên viết: Miên Vân cư.
Bên trong có sáu hàng bàn chỉnh tề có thứ tự. Người lẻ loi mà ngồi xuống uống trà.
Tiếng đàn hạc dịu dàng lanh lảnh, kết hợp với người uống trà bên trong, tâm tình cũng yên tĩnh lại.
Chỗ ngồi gần rìa đường bên trong quán trà, trong đó đang có một bàn người, hạ thấp giọng cẩn thận thảo luận chính kiến thời sự bây giờ.
Đại Linh tự do ngôn luận, chỉ cần không quá kích cực đoan, còn lại hoàn toàn không ai quản ngươi nói cái gì.
Cho nên tình cảnh như thế cũng thường thấy ở cảng Thứ Đồng.
"... Ta thấy không thích hợp, Đại Linh ta đối xử với quốc giáo Tây Ý như vậy, bây giờ còn muốn chủ động ra quân chinh phạt quốc thổ họ, có ngạo mạn tự đại quá mức hay không? Lẽ nào không sợ quốc gia còn lại cùng chung mối thù sao?"
Người nói chuyện là một người nam tử trung niên mặc trường sam lam đen, nam tử mang kính màu xác đồi mồi, khí chất nhã nhặn, mày rậm mắt to, cảm xúc lúc nói chuyện khá là oán giận.
"Nghiên Chí huynh ở thư viện lâu, có lẽ không biết được then chốt trong đó. Thực ra là cái này liên lụy đến gốc rễ quốc giáo Đại Linh ta."
Người còn lại mi thanh mục tú, tuổi chắc chừng hai mươi mấy, nhưng cầm quạt trắng trong tay, tóc dài phiêu dật được dùng ngọc kế buộc lại, quả thực là phong độ công tử tuấn tú cô gái nhà đàng hoàng yêu thích nhất.
"Quốc giáo Đại Linh ta không phải phật môn sao? Chẳng lẽ giáo nghĩa phật môn đều bá đạo như vậy?" Người đeo kính cau mày khó chịu nói.
"Cũng không phải. Thực ra tính toán thật sự thì, phật môn chính là quốc giáo thứ hai." Một nam tử cao lớn khôi ngô bên cạnh, đặt chén trà trong tay xuống, nói câu trả lời chen vào.