“Hoa mỗ, nhất định sẽ dốc toàn lực!”
Trần Hãn ở bên cạnh, không hiểu tại sao Trương Vinh Phương lại đột nhiên bắt đầu luyện tập ngạnh công nữa.
Nhưng Đạo tử thiên tư hơn người, làm cái gì đều có lý do riêng của mình, hắn ta không tiện khuyên.
Chỉ cần âm thầm ghi lại tình huống nơi này, ghi nhớ, quay lại truyền cho chim đưa thư, gửi nó trở lại Thiên Bảo Cung ở Đại Đô.
Đến lúc đó, chưởng giáo sẽ tự có sắp xếp.
Lúc này, Hoa Thành Anh và Trương Vinh Phương đang ở võ tràng phía sau đạo quan, một người dạy một người học, thỉnh thoảng đúng giờ dùng thuốc tắm để tẩy luyện, luyện rèn bộ vị.
Quả nhiên như Hoa Thành Anh đã nói, cường độ thân thể của Trương Vinh Phương rất cao, tiến độ luyện tập cực kỳ nhanh.
Thiết Bố Sam tổng cộng chỉ có sáu tầng, công pháp tương đối thô ráp. Trương Vinh Phương chỉ trong hai ngày, không cần dùng bất kỳ điểm thuộc tính nào, đã dễ dàng đạt tới yêu cầu thăng cấp của hai tầng đầu tiên, lập tức bắt đầu luyện tập tầng thứ ba.
Mà đúng lúc này, Tôn Khánh Hồng là phụ thân Tôn Triều Nguyệt đã từng gặp một lần trước đó.
Người đã từng là phủ đốc của Đàm Dương đang đứng trước một sự lựa chọn vô cùng quan trọng trong cuộc đời mình.
*
*
*
Đồng phủ.
Trong một sân hẻo lánh.
Tôn Khánh Hồng dùng khăn tay che miệng, ho khan.
Một vệt màu đỏ tươi từ từ nhuộm lên chiếc khăn tay màu trắng.
“Tôn huynh, ngươi nhìn ngươi đi, có uống thuốc đúng giờ không? Sao bây giờ bệnh tình càng ngày càng nặng là thế nào?” Đồng Hạo Tồn ngồi đối diện bàn đá trong sân, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
Lão ta và Tôn Khánh Hồng là bạn thân hồi đó, bây giờ thu nhận và giúp đỡ Tôn gia, lão ta cũng một mình gánh chịu, chịu mọi chỉ trích.
Lại nói, đối với Tôn Khánh Hồng, lão ta quả thực là đại ân nhân của Tôn gia.
Tôn gia đã nợ ông quá nhiều.
Chỉ là điều khiến Tôn Khánh Hồng hơi khó hiểu là Đồng Hạo Tồn đã không thường xuyên đến sân này từ nửa năm trước.
Tại sao trước đó không lâu đã đến một lần, hôm nay lại tiếp tục đến nữa.
“Đồng đại ca có chuyện gì cứ nói thẳng là được. Hiện tại Tôn gia ta có thể bảo toàn đến tận bây giờ, đều là nhờ Đồng đại ca hết lòng giúp đỡ. Phần tình nghĩa này, ta, Tôn Khánh Hồng, sẽ mãi khắc ghi trong lòng!”
“Tôn lão đệ, haizz...” Đồng Hạo Tồn thở hắt ra một hơi dài: “Ngươi á ngươi, có tâm sự gì đều thích khó chịu một mình ở trong lòng. Lần trước bị lừa gạt cũng thế, nếu như lúc đó sớm hỏi thăm ta một chút, tại sao lại đến nông nỗi thế này?”
Lão ngẩng đầu nhìn sắc mặt của đối phương, phát hiện trên mặt Tôn Khánh Hồng chỉ có nghi hoặc.
“Lão đệ à, lần này lão ca ta đến đây là nhờ ngươi giúp đỡ.”
“Giúp đỡ? Tại sao Đồng đại ca lại nói lời này?” Tôn Khánh Hồng ngạc nhiên nói: “Ta bây giờ thương tật ốm đau, thê tử mất tích, gia tài tiêu hao hết, chỉ còn một nữ nhi và một người hầu già sống nương tựa lẫn nhau. Có thể giúp gì cho huynh được?"
“Lão đệ có chỗ không biết. Cách đây không lâu, đội tàu của Đồng gia ta, ở bến cảng của nước Tây Mỗ Tư, không biết vì chuyện gì đã trêu chọc đến Tổng đốc địa phương. Sau đó Cách Nhĩ Tát, một chủ thuyền lớn đã đứng ra giải quyết việc đó.”
Lúc đó, chúng ta đã hứa với Cách Nhĩ Tát, sau khi trở về nước, sẽ báo đáp ân tình, tặng cho hắn ta toàn bộ đồ sứ trên Bảo Phong Hào của Đồng gia ta.
Nào ngờ...”
Đồng Hạo Tồn lại một lần nữa thở dài.
“Nào ngờ sau khi Cách Nhĩ Tát trở về nước, liền nhanh chóng đổi ý, không chỉ muốn lấy một thuyền đồ sứ, mà là ba thuyền!”
“Chuyện này...” Tôn Khánh Hồng cũng ngạc nhiên.
“Lúc trước chúng ta đã thảo luận biện pháp đối phó, nhưng đều không kế nào khả thi.
Đây là ba thuyền hàng hóa, một khi thật sự đưa ra, Đồng gia của ta sẽ thương gân động cốt, tất cả lợi nhuận trong hai năm qua sẽ mất trắng. Ta biết phải làm thế nào đây...”
“Cách Nhĩ Tát kia thật là một kẻ ti tiện. Haizz... Đồng đại ca yên tâm, chỉ cần có chỗ cần dùng đến Tôn Khánh Hồng ta, cứ việc nói.”
Chỉ là với tấm thân hiện tại của ta, Đồng gia muốn tiền nhưng không có tiền, muốn người cũng không có người...” Thanh âm của Tôn Khánh Hồng chậm rãi thấp xuống.
Thương thế hiện tại trên người hắn đã lưu lại mầm bệnh từ lâu vì chậm trễ thời gian điều trị tốt nhất.
Một thân võ nghệ cửu phẩm, chỉ có thể phát huy được đến trình độ lục, thất phẩm.
Cứ như vậy, vẫn đang dần dần trở nên tồi tệ hơn.
Hắn không hiểu với bộ dạng như vậy của chính mình có chỗ nào có thể giúp được.
Sắc mặt Đồng Hạo Tồn xúc động, vươn tay vỗ vỗ vai Tôn Khánh Hồng.
“Lão đệ, đến giờ mà ngươi vẫn còn che giấu ta sao? Nữ nhi của ngươi quen biết Trương Ảnh Trương thủ giáo, tại sao đến bây giờ một tiếng vẫn không đề cập tới?”
Nếu sớm biết nhà ngươi và Trương thủ giáo từng có giao tình, thì vấn đề thân phận hiện tại của ngươi chẳng phải sẽ dễ dàng được giải quyết sao?”