Mà hôm nay, rốt cuộc có thể có một người giúp Trương Vân Khải chia sẻ. Lão cũng sẽ không phải hi vọng duy nhất của tất cả mọi người.
Nửa tháng sau...
Thiên Độc Sơn nằm ở cực bắc Đại Linh.
Tuyết trắng mênh mông bao phủ khắp mặt đất.
Trên đỉnh núi cao nhất tuyết phủ trập trùng thấp thoáng trên nền đá đen xám.
Có một tòa kiến trúc bằng đá đen lặng yên đứng sừng sững trên núi, tắm mình trong gió tuyết.
Các mái hiên của quần thể kiến trúc hơi cong vểnh lên, đỉnh nhọn bằng ngói đen, mảng băng giá lớn đóng băng trên những bức tường.
Nhìn từ xa, từng tòa từng tòa kiến trúc trông giống như một bông sen đen lớn đang quây quần bên nhau.
Ở trung tâm của đài sen, có một tòa lầu các tứ phương chín tầng.
Phần lớn khu vực của lầu các đã bị đóng băng, hòa thành một với ngọn núi phủ tuyết trắng. Trông giống như một bức phù điêu được chạm khắc trên vách đá.
Nơi này là Tổng các của Tuyết Hồng các.
Và cũng là nơi dự trữ nhiều võ điển nhất toàn bộ Đại Linh.
Lúc này, gió và tuyết ngày càng trở nên dữ dội hơn, thậm chí một số khu vực của núi tuyết còn xảy ra tuyết lở.
Các loài động vật sống ở phương Bắc từ lâu đã tìm đến những hang động tốt để ẩn náu, tránh khí hậu khắc nghiệt.
Nhưng từ trong Tuyết Hồng các, ba người bất chấp gió tuyết, bước xuống núi nhẹ nhàng và nhanh chóng dọc theo những bậc thềm đá giống như tác phẩm điêu khắc trên băng.
Một bên của những bậc thềm đá là vực sâu vạn trượng, một bên là ngọn núi tuyết phủ cao chót vót.
Cầu thang tới gần phương hướng vực thẳm, bên rìa còn phủ những dãy băng nhọn óng ánh.
Dường như dòng nước sắp nhỏ giọt sau khi tan chảy, lại bị đóng băng và đông đặc lại trong không trung.
Bậc thềm đá ngưng tụ như vậy theo lý rất dễ trượt chân.
Nhưng ba bóng người đi ra từ Tuyết Hồng các lại giống như đi trên đất bằng, bước đi như bay.
Cả ba người đều mặc áo choàng đen, trùm kín đầu.
Áo choàng rộng đến hai mét, bị gió lạnh tốc lên bay phần phật, không ngừng bay ngược về phía sau, hơi lộ ra bộ giáp da xám đen quân dụng trên người ba người họ.
Nhưng áo choàng chỉ có thể che đi đường nét của cơ thể, chứ không thể giấu đi chiều cao.
Một trong ba người cao hơn hai, ba mét.
Hai người còn lại cũng cao hơn hai mét, tạo cho người khác một khí thế cực kỳ vạm vỡ.
Két.
Đột nhiên, cả ba người bước chậm lại, dừng lại ở trên bậc thang, nhìn xuống.
Trong tầm mắt của ba người.
Một bóng người mập mạp đang từng bước bước lên núi dọc theo những bậc thềm đá.
Người kia hình như vừa mới phát hiện ra ba người, ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt mập mạp, thân thiện.
“Ồ, đây không phải là Chu Diễm Chu Liệt tướng sao? Thật là trùng hợp, gặp được ngươi ở đây.”
Người tới rõ ràng là chưởng giáo của Đại Đạo Giáo hiện tại, Sùng Huyền đạo nhân Nhạc Đức Văn.
“Chu Liệt tướng vội vội vàng vàng như vậy là đang định đi làm đại sự gì à?” Nhạc Đức Văn cười híp mắt hỏi.
“Nhạc chưởng giáo, nhiều năm không gặp, ngài vẫn càng già càng dẻo dai nhỉ.” Một trong ba người ngẩng đầu, vén áo choàng lên, lộ ra gương mặt.
Đó là một khuôn mặt lạnh lùng, đeo một chiếc vòng trán bằng kim loại đen tuyền.
Toàn bộ thân thể của người này to lớn, cường tráng lạ thường.
Thậm chí, tỷ lệ ngũ quan trên khuôn mặt cũng lớn hơn nhiều so với người bình thường.
Một đôi mắt đen trắng rõ ràng tựa như điêu khắc vẫn không nhúc nhích trong gió tuyết, ở trên cao nhìn xuống, nhìn chăm chú vào Nhạc Đức Văn phía dưới.
“Chu Liệt tướng quá khen. Lão hủ chỉ là bảo dưỡng hơn một chút so với người bình thường thôi.” Nhạc Đức Văn mỉm cười nói.
Hai người nhìn nhau mấy hơi thở.
Hình thể Chu Diễm gần gấp đôi Nhạc Đức Văn, lại đang đứng ở chỗ cao hơn.
Nhưng điều kỳ lạ là khi hai người giằng co, khí thế toả ra lại không phân biệt được trình độ cao thấp.
“Chu Liệt tướng không tiềm tu ở trong các. Lần này xuống núi, có lẽ là phụng mệnh đến Thứ Đồng, phải không?” Nhạc Đức Văn bỗng nói thẳng.
“…” Chu Diễm không trả lời.
Với tư cách là Tuyết Hồng các, chỉ nhận lệnh của hoàng tộc, bất kể thế lực còn lại là ai, đều không thèm để ý.
Sự khách khí lúc trước chỉ là đối với vị cao thủ tuyệt đỉnh thứ hai thiên hạ trước mặt.
Vẫn giữ lại một ít sự tôn trọng trước đây.
Nhưng chỉ có thế mà thôi.
Dù sao, người này đã hơn chín mươi tuổi.
Nhạc Đức Văn cũng không để bụng, tiếp tục mỉm cười nói.
Nhắc mới nhớ, nhà ta cũng có một tiểu tử ngốc, bây giờ cũng đang ở Thứ Đồng, lần này lão đạo đến đây cũng là vì hắn.
Chuyện xảy ra ở Thứ Đồng, sự mất tích của quận chúa lần này, ta tin hoàn toàn không liên quan đến tiểu tử nhà ta.
Kính xin Chu Liệt tướng khi xử lý việc này hãy hạ thủ lưu tình.”
“Bản tưởng chỉ hành động theo pháp luật, phải để Nhạc chưởng giáo thất vọng rồi.” Chu Diễm trầm giọng nói.
“Đương nhiên phải vậy rồi. Đương nhiên phải vậy rồi. Nếu tiểu tử nhà ta thực sự làm điều gì đó sai trái, đương nhiên phải xử lý công bằng.”