TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 652: Hi vọng (2)

Hơn mười phút ngắn ngủi, trong Nghịch giáo đã có hơn trăm người báo danh.

Trương Vân Khải chọn lựa hơn bốn mươi người từ đó, đều là hảo thủ.

Xác thực đều là hảo thủ, dưới sự thúc giục của thù hận cực đoan, trong người tu hành võ công của Nghịch giáo, có không ít là võ học loại tự thương hại, chỉ truy cầu lực sát thương cực đoan.

"Đều an táng xong chưa?"

Bỗng một giọng nói trầm thấp, cắt đứt tâm tư của Trương Chân Hải.

Nàng xoay người, chẳng biết lúc nào phụ thân Trương Vân Khải đã đứng ở một bên đất trống, đang hơi cúi người chào hướng mộ bia.

"Đúng vậy. Có thể chết trong hành động vây giết lần này, nói vậy bọn họ cũng sẽ rất thỏa mãn đi." Trương Chân Hải thấp giọng nói.

"Có lẽ vậy." Trương Vân Khải ngồi dậy, ngắm nhìn bốn phía.

Tất cả người Nghịch giáo xung quanh, trong hai mắt lộ ra duy nhất đều lộ ra khoái ý đè nén nhè nhẹ.

Bọn họ vây giết một đoàn xe của huyết mạch hoàng tộc!!

Đây là chuyện lớn nhất Nghịch giáo đã làm cho đến tận hôm nay.

Nếu như nói trước đó đều là tiểu đả tiểu nháo, như vậy lúc này đây thì lại khác rồi!

"Thủ lĩnh, có thể suy ra, sau chuyện lần này chắc chắn Linh đình sẽ tức giận, phái cao thủ đến điều tra.

Mà cao thủ Tuyết Hồng các tuyệt đối sẽ trước tiên xuất động. Lần này vây giết tuy chúng ta sảng khoái, nhưng hậu hoạn mang tới vẫn còn cần cấp tốc cân nhắc, nên ứng đối ra sao."

Một người áo đen tiến lên ôm quyền nói.

Trương Vân Khải gật đầu.

"Không sao."

Lão giơ lên cánh tay phải.

Lộ ra làn da trên cánh tay, rõ ràng hiện ra ba hoa văn màu tím.

"Vĩnh Hương chết trên tay ta, nếu có phiền phức, tất cả đều hướng về phía ta hết. Không liên quan tới các ngươi."

"Nghĩa phụ..." Trương Chân Hải khó có thể tin: "Cho dù không trực tiếp giết chết, cũng sẽ bị nhiễm vết máu hoàng tộc sao!?"

"Ta ném người vào trong biển, tùy ý nàng ta bị nước dìm sặc chết. Không có trực tiếp động thủ.

Nhưng không nghĩ tới vẫn là trúng chiêu. Có vẻ như chỉ cần là người đứng trong phạm vi nhất định, đều sẽ trúng chiêu." Trương Vân Khải lắc đầu.

"Có điều không quan hệ, chúng ta vừa lúc hiểu biết quá ít về huyết mạch hoàng tộc. Lần này coi như là hiểu sâu hơn."

"Lần sau, làm cẩn thận hơn một chút là tốt rồi."

Lão mỉm cười không quan trọng.

"Thế nhưng nghĩa phụ..." Trương Chân Hải còn muốn nói điều gì.

Nhưng bị lão nâng tay lên ngừng lại.

"Không sao, thực lực võ công của ta, ngươi không hiểu sao? Coi như là Tông Sư Linh đình, nếu muốn bắt ta, cũng phải tìm được ta trước đã." Trương Vân Khải cười.

"Thế nhưng việc này, ngài không cần phải thay mặt vị kia làm việc hắn nên phải làm…" Trương Chân Hải không thể nào hiểu được.

"Không giống nhau." Trương Vân Khải lắc đầu: "Vị này là nhân chủng, là hi vọng tương lai của chúng ta, Đông tông để lại ba nhân chủng, ai nấy đều được lựa chọn tỉ mỉ, kĩ càng, tuyệt đối có nội tình cùng tiềm lực trọng chấn đã từng.

Nếu chúng ta đã được an bài phải thủ hộ một phần mật tàng này, liền đại biểu ngay từ đầu đã buộc lại với vị kia rồi."

"Đây là đại cục đã được quyết định từ rất sớm, mặt trên hy sinh nhiều cao thủ như vậy, không phải là vì lưu lại đốm lửa cuối cùng ấy sao?"

Lão lại nhìn rất thoáng.

"Thế nên, nhiệm vụ của chúng ta, chính là lẳng lặng thủ hộ vị đó trưởng thành.

Không hơn."

Trương Chân Hải cắn môi dưới, hồi tưởng lại cảnh Trương Vinh Phương xuất thủ trước đó.

Không thể không nói, tuy thực lực không bằng nghĩa phụ, nhưng trong từng cử động của Trương Vinh Phương không khỏi có loại cảm giác bình tĩnh, tiến thoái tự nhiên.

Giống như bất luận bất cứ chuyện gì, đều không thể khiến hắn dễ dàng biến sắc mặt.

Sự cẩn thận tự tin ấy, căn bản không thể nhìn thấy trên người cao thủ tầm thường được.

"Trên thực tế, hắn thích hợp làm thủ lĩnh của chúng ta hơn ta." Trương Vân Khải bình tĩnh nói.

"Thân là thủ lĩnh, cần không ngừng mang thuộc hạ đi hướng thắng lợi. Bất cứ lúc nào, cũng không thể hoảng loạn thất thần.

Sự ổn định và lòng tin của một tổ chức, tất cả bắt nguồn từ thủ lĩnh. Mà điểm này, ta không tính mạnh mẽ."

"Thủ lĩnh sao lại nói ra lời ấy, chúng ta đều là nhờ sự lãnh đạo của ngài mới có thể càng phát triển lớn mạnh hơn ở Thứ Đồng.

Nếu như đổi thành người khác, nhất định đã suy yếu từ lâu."

"Thủ lĩnh không cần tự coi nhẹ mình, chúng ta vốn là cam nguyện nghe ngài phân phó quy hoạch."

"Từ một khắc ngài báo thù rửa hận cho bọn ta từ trước đây, bọn ta đã chỉ thờ phụng ngài!"

Thành viên Nghịch giáo bốn phía đều ra tiếng phụ họa.

Trương Vân Khải mỉm cười ôm quyền, liên tục đáp lễ hướng phía bốn phía.

Nhưng tâm tư lại không tự chủ trôi dạt đến rất nhiều năm trước đây...

Khi đó, sư phó của lão Tam Huy lão nhân, trước khi lâm chung, cũng là như thế, giao phó tất cả của Nghịch giáo ở trên người lão.

Gánh nặng mấy trăm người ấy, sinh tử gắn bó, đặt ở trên vai lão, thực sự mệt chết đi.