Trương Vân Khải mở to hai mắt.
"Ặc? Có vấn đề gì à?" Trương Vinh Phương không giải thích được.
"Không có vấn đề gì, chỉ là..." Trương Vân Khải có chút chần chờ.
Một lát sau.
Hai người đeo ủng da cùng loại với chân vịt, bên ngoài bao bọc một cái quần da dài ngăn cản nước, đứng ở bên hồ nhỏ.
"Ừ, đạp nước mà đi chính là phiền phức chỗ này." Trương Vân Khải bước lên, hoạt động cổ chân của mình.
"... Nhất định phải mặc cái này à?" Trương Vinh Phương không biết nói gì.
"Đúng rồi đó, nếu không ngươi đạp nước thế nào? Chân người nhỏ như vậy, không phải sẽ chìm xuống à?" Trương Vân Khải nhìn Trương Vinh Phương với biểu cảm như đang nhìn người không biết sự đời…
Lão nói rồi lại đưa cho Trương Vinh Phương hai cây cán dài.
"Nè, đây là gậy chống dùng để bổ cứu chống đỡ nhỡ đâu ngươi có giẫm nhầm khi đạp nước."
"Ồ..... đa tạ." Trương Vinh Phương nhận gậy cán dài, luôn cảm thấy một số giấc mộng võ hiệp trong đầu trước đây, hình như đang chậm rãi sụp đổ...
"Ngươi trước hay là ta trước?" Trương Vân Khải hỏi.
"Tự nhiên là Vân Khải huynh dẫn đường."
"Tốt lắm."
Trương Vân Khải tiến lên một bước, đi tới bên hồ nhỏ, sau đó đạp mạnh lên mặt nước một cái, người liền mượn lực lướt về phía trước.
Ầm ầm ầm!!
Chỉ thấy trên mặt hồ từng mảng bọt nước thật lớn bắn tung tóe, vị này giống như làm máy nổ nước, dũng mãnh xông về phía trước.
Trương Vinh Phương không còn lời nào để nói, cũng chỉ có thể mượn cột chống thả người nhảy lên, lực mạnh bơi đứng đuổi kịp.
Hai người chạy vội một đường, dẵm đến mặt hồ bắn đầy bọt nước.
Rất nhanh, hai người một trước một sau đi vào khe nứt cao hơn mười mét đó.
Trong khe đen kịt một màu, có con dơi đập cánh, bị động tĩnh to lớn quấy nhiễu, bay ra khe nứt.
Làn nước dưới chân mơ hồ có cá lớn bơi qua bơi lại, bị hấp dẫn qua phía bên này.
"Đừng rơi vào trong nước, trong hồ có đại đà!" Trương Vân Khải to tiếng nhắc nhở một câu.
"..." Trương Vinh Phương cạn lời, loại chuyện này sao không nói sớm.
Đà đương nhiên hắn biết, không phải là cá sấu sao.
Cũng may thân pháp hắn không tệ, suốt dọc đường đi theo Trương Vân Khải, lại không hề làm lỗi một tí gì.
Vào khe nứt sâu mấy chục mét, rất nhanh, Trương Vân Khải nhẹ nhàng rơi lên trên một khối đá lớn, đứng lại, quay đầu lại vẫy tay hướng phía Trương Vinh Phương.
Sau đó lão nhanh chóng lấy ra hộp quẹt, châm cây đuốc được sắp hàng chỉnh tề trên tường.
Ánh lửa sáng ngời nhất thời rọi sáng một khu vực nhỏ trong khe nứt.
Trương Vinh Phương cũng theo lên tảng đá, hai người cởi bao chân, cất kỹ gậy trúc.
"Đi theo ta."
Trương Vân Khải dẫn đường đi phía trước, tới trước một vách đá trong khe nứt thì đứng lại.
Lão đưa tay sờ soạng một hồi, chỉ chốc lát sau, liền tìm được một khối đá trắng bất quy tắc ở trên vách đá.
Cẩn thận gỡ đá trắng xuống, mặt sau chính là một cái lỗ đút chìa khóa bằng kim loại đen.
"Nơi này chính là cửa vào mật tàng..." Trương Vân Khải nghiêng người sang, nhường chỗ.
Cỡ của cái lỗ đút chìa khóa kia vừa lúc tương đương với chiếc chìa khóa Trương Vinh Phương mang theo.
Hắn không chần chờ, lấy chìa khóa ra nhắm ngay lỗ đút, nhẹ nhàng cắm vào rồi xoay chuyển.
Răng rắc.
Hai người nhìn lên trên đỉnh đầu, ở nơi trên tường đá cách bốn năm mét chậm rãi mở ra một cửa động hình tròn.
"Mời." Trương Vân Khải trầm giọng nói: "Bên trong liên quan tới bí mật lớn, ta liền không đi vào cùng ngươi, ngoài ra bên trong hẳn là có để không ít đồ ăn thức uống, nếu gặp nguy hiểm, tiên sinh có thể sử dụng nó như là chỗ tránh nạn lâm thời."
"Được!" Trương Vinh Phương nhìn cửa động kia, đưa tay mượn lực ở trên tường đá, leo lên vài cái đi tới trước cửa động.
Bên trong động đèn đuốc sáng trưng, là một đường hầm hình tròn dẫn đến bên trong.
Hắn lại nhìn xuống Trương Vân Khải phía dưới.
Lão gật đầu với hắn.
Trương Vinh Phương quay đầu lại, nhìn cửa động trước mắt.
Không bao lâu, hắn lại nhìn về phía Trương Vân Khải.
Trương Vân Khải lại gật đầu với hắn. Ý là hắn có thể tiến vào.
Trương Vinh Phương gật đầu đáp trả, lên tiếng nói.
"Hay là mời Vân Khải huynh tiến vào cùng ta đi."
"..." Trương Vân Khải sững sờ, mỉm cười, cấp tốc hiểu được.
"Được rồi, tiên sinh quả là cẩn thận."
Lão cũng không còn chối từ, mượn lực nhảy lên trên theo đi tới cửa động, tiến vào trước tiên.
Trương Vinh Phương theo sát phía sau.
Hai người bước vào trong động và đi hơn mười mét, rất nhanh đã vào trong một căn phòng đá màu xám hình trứng.
Thể tích phòng đá không lớn không nhỏ, cao năm mét, đầu đuôi dài hơn 10m, rộng cũng chỉ có chừng năm mét.
Bên trong chất đống một ít rương gỗ nhỏ màu đen.
Đồng thời còn có một giá sách, một tủ sách, một cái ghế.
Trên bàn sách, có một cái chặn giấy thạch sư màu đen đè lên một chồng bao vải dầu gì đó.
Trương Vinh Phương nhìn giá sách, trên đó trống không, chỉ có vẻn vẹn vài cuốn sách.
Mà một cái rương đen trong góc bị Trương Vân Khải tiến lên nhẹ nhàng mở ra, để lộ nội dung bên trong.