TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 622: Dò xét (4)

Bỗng một bàn tay to từ trên trời giáng xuống, tinh chuẩn túm lấy hông nó.

Sau đó rút ra bên ngoài và vung lên, lực rung động kì diệu khiến con nhện thoát ra khỏi mạng nhện, bị ném ra xa bên ngoài, bay đến trên đất trống ngoài mấy chục mét.

Trương Vinh Phương nương mạng nhện xám trắng ngăn trở mặt của mình, xuyên qua khe hở mạng nhện nhìn vào trong rừng phía xa.

Hơn phân nửa cơ thể của hắn bị rừng cây che khuất, chỉ có mắt là có thể thông qua mạng nhện nhìn ra xa.

Giữa đất rừng nơi xa, tảng lớn thảm thực vật như chăn lông bị đập nát, trông khá lộn xộn.

Một ít rễ cùng loại với cây dong rủ xuống, hình thành nên lớp che chắn giống như rèm cửa, có hơi ảnh hưởng tầm mắt.

Rễ cây nhô ra bị cắt đứt, dây leo bông hoa đan xen trên cành cây lung tung lộn xộn, loài bò sát và động vật nhỏ xung quanh không dám động đậy tí gì.

Tầm mười cây không tính quá to bị cắt ngang, chia ra một bãi đất trống nhìn như san bằng rộng rãi.

Lúc này hơn mười bóng người mặc giáp da nâu đang không ngừng lướt ngang quay xung quanh một thân hình cường tráng cao hai mét và đánh hắn.

Trong tay mấy bóng người đều cầm vũ khí, trong đó có đao, có kiếm, có cương xoa, có búa, có thiết tương, còn có người cầm dây thừng thô to tạo thành lưới đánh cá chờ ở phụ cận.

Bỗng đồng tử Trương Vinh Phương co rụt lại. Hắn còn nhìn thấy trong tay một người cầm khẩu súng kíp cán dài, đang chuẩn bị ngắm bắn bất cứ lúc nào.

Những người này ai nấy có thể hình khác nhau, chiều cao khác nhau, nam nữ đều có.

Nhưng tất cả mọi người đều có một điểm giống nhau.

Đó chính là hận.

Khi bọn họ nhìn về phía người ở trung tâm, đều có hận ý bền vững khó có thể hình dung được.

Tầm mắt của Trương Vinh Phương trở lại trên thân người ở trung tâm.

Đó là một Linh Lạc.

Hắn chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra, không phải do hắn lợi hại tằm mắt kinh người. Mà là lúc này cả người người nọ đều đã bị chém ra từng vết thương.

Trong vết thương không ngừng có tơ mỏng màu bạc nhanh chóng lưu động, khép lại vết thương.

Người này trên thân trần trụi, nhìn ra được hắn vốn mặc một cái áo giáp, nhưng lúc này nó chỉ còn lại ít miếng sắt treo ở trên eo.

Bộp!

Bỗng người nọ sơ ý một chút, ứng đối sai lầm, bị một người sau lưng dùng đao hung hăng chém trúng đầu.

Trong tiếng kim loại giao nhau, Linh Lạc nọ hung hăng lảo đảo, cuối cùng không giữ thăng bằng được, té sấp về phía trước.

Lúc này lưới đánh cá xung quanh vung ra, bao hắn ta lại.

Người cầm búa bổ nhào tới, búa tạ toàn lực đập xuống.

Búa của hắn rơi xuống như mưa.

Nhìn cây búa của hắn có trọng lượng không nhẹ, có thể đánh ra tốc độ như vậy, rõ ràng không phải cao thủ bình thường.

Trương Vinh Phương thấy Linh Lạc bị đánh cho hấp hối, chết tại chỗ.

Nhưng đám người kia thế mà lại không hề có ý thả lỏng gì, ngược lại là tản ra bốn phía, giống như đang chờ thi thể sống lại.

Quả thực, cũng không lâu lắm, Linh Lạc chậm rãi bò dậy từ dưới đất.

Trận thứ hai lại bắt đầu.

Hơn mười người lặp lại trận vây công vừa nãy.

Lúc này đây hình như Linh Lạc kia học thông minh, liều mạng việc mình bị đánh trọng thương gần chết, cũng phải hung ác đánh trúng hai người trong đó.

Hai người kia một người bị đánh nghiêm trọng vào đầu, lập tức thất khiếu chảy máu, ngã xuống đất bỏ mình.

Tên còn lại bị nện vào ngực, tiếng gãy xương truyền ra, quỳ xuống đất không dậy nổi, không thể chiến đấu tiếp.

Có mấy người tách ra đem hai người đi.

Người còn lại tiếp tục vây giết Linh Lạc. Rất nhanh họ lại giết chết một lần nữa.

Trương Vinh Phương ở trên chạc cây nhìn mà nhíu mày.

Lúc trước khi hắn giết Thiết đạo nhân thì không chờ bọn họ hoàn toàn khôi phục rồi mới giết tiếp như vậy.

Những người này, rõ ràng vô cùng bi phẫn với người bị đánh chết, vì sao bọn họ nhất định phải làm như vậy?

Hắn xem không rõ.

Thời gian trôi qua từng giờ.

Rất nhanh, Linh Lạc nọ chết rồi lại sống, sống rồi lại chết, trong hơn một canh giờ đã sống lại hai mươi lần.

Mỗi lần đều là sau khi khôi phục triệt để, mới bị đánh chết lần nữa.

Mỗi lần hồi phục cách nhau chừng năm phút.

Mà người vây công, lại bị Linh Lạc nọ dùng đấu pháp đồng quy vu tận, sống sờ sờ đánh chết năm người.

Rốt cuộc.

Trong rừng dần dần tối mờ, xung quanh có người thắp sáng cây đuốc.

Trong ngọn lửa, trận đánh lâu dài trong rừng rốt cuộc có biến hóa.

"Đinh Hồng! Đây là một lần cuối cùng!" Hảo thủ cầm lưới đánh cá đứng bên ngoài cao giọng nói.

Trong vây công, một nam tử trung niên có thực lực mạnh nhất cố sức gật đầu.

"Mọi người cẩn thận! Một lần cuối cùng!"

Không bao lâu.

Thình thịch!!

Linh Lạc bị một trọng đao hung hăng chém trúng sau lưng, ngã xuống đất không dậy nổi.

Sau đó người cầm thiết tương nện xuống chỗ cổ.

Chỉ nghe răng rắc một tiếng, Linh Lạc chết tại chỗ.