"Như kiểu thuyền lớn trước mặt này, một cái mái chèo trên thuyền cực thô, chí ít cần mười đến mười lăm thủy thủ mới có thể cùng hợp lực lay động."
"Một mái chèo đã cần hơn mười người hợp lực? Thế nhiều mái chèo như thế..." Trương Vinh Phương kinh ngạc nói.
"Đúng thế, bình thường kiểu Đồng khắc này chí ít có mấy trăm người mới có thể ra khơi, cho nên mỗi lần loại thuyền này cập bờ bổ sung đồ tiếp tế đều là một hồi cuồng hoan lớn."
Hắn ta chỉ chỉ bên cạnh cách bến tàu không xa, từng đống xe thồ, từng đám người ăn mặc thương nhân sớm đã chờ đợi từ lâu.
"Có thuyền cơ vốn không hề đi xuống, chỉ để người ta đưa hàng bổ sung đồ tiếp tế lên, tiền trao cháo múc, thậm chí ngay cả giá cả cũng lười bàn, đoán chừng chiếc này cũng thế."
"Huynh đài là người bản địa ở đây? Quả nhiên là quen thuộc những thứ này như lòng bàn tay. Bội phục." Trương Vinh Phương hiểu rõ.
"Thực ra vẫn không tồi, sống tại đây một thời gian, những thứ nên biết đều sẽ hiểu. Thực ra trước kia ở đây còn náo nhiệt hơn. Nhưng mà mấy năm gần đây, Bạch Thập giáo và Tỏa Liên bang đuổi đi không ít người Tây Dương và người Tây Á, nên cũng không có phồn hoa như trước kia." nam tử cảm khái nói.
"Trước đó ta từng nghe nói ở nơi này, Bạch Thập giáo và Tỏa Liên bang, bọn họ đã là thế lực mạnh nhất ở đây sao?" Trương Vinh Phương hỏi.
"Thế cũng không phải, chỉ là một miếng dỡ hàng ở bến tàu thôi, không ai hơn được. Nhưng cước phí đến đất liền, vậy phải xem gia tộc Phúc Lợi Nhĩ." Nam tử trả lời.
"Gia tộc Phúc Lợi Nhĩ?"
"Hửm, tộc trưởng gia tộc, Lôi u Na Phúc Lợi Nhĩ, là người đứng đầu trong phương diện vận chuyển trên đất liền. Cao thủ dưới trướng rất nhiều. Cho dù Tỏa Liên bang và Bạch Thập giáo cũng không thể đối kháng với gia tộc này. Nếu lão ca gặp được người của gia tộc này, chớ nên trêu chọc, lui một bước biển rộng trời xanh, ít gây phiền phức cũng có thể bảo đảm an toàn của mình phải không?" Nam tử khuyên một câu.
"Có đạo lý." Trương Vinh Phương gật đầu.
Đúng vào lúc này, phía sau có một tôi tớ áo xám tro bước nhanh tới gần, cung kính nói mấy câu bên cạnh A Nhất.
A Nhất hơi biến sắc mặt, đi đến trước người Trương Vinh Phương, nhỏ giọng truyền lại.
"Cho mượn người?" Trương Vinh Phương nhíu mày.
Vĩnh Hương quận chúa thế mà muốn tìm hắn mượn cao thủ phối hợp hành động tạm thời.
Với lại một lần còn muốn mượn đi toàn bộ tất cả ba tên hộ vệ của hắn.
Trong đầu người nữ tử này đang nghĩ cái gì?
Nàng thật sự cho là mình là hoàng tộc có thể là muốn là được?
Tất nhiên, Trương Vinh Phương tuyệt đối sẽ không thừa nhận, mặc dù trong lòng mình bất mãn, nhưng lại vừa vặn hai mắt tỏa sáng.
Vốn dĩ hắn nghĩ làm sao đẩy ba Linh Lạc này ra, bây giờ Vĩnh Hương mượn người, vừa vặn gãi đúng chỗ ngứa.
Lúc này nam tử kia thấy bên này có việc, cũng gật đầu, ôm trẻ con đi ra một khoảng cách.
Nhìn người này đi xa.
Sắc mặt Trần Hãn mới hơi khó coi nói: "Đạo tử, Vĩnh Hương quận chúa được thánh sủng cực thịnh, chỉ sợ chúng ta không thể từ chối."
"Không thể từ chối? Nếu từ chối thì sẽ thế nào?" Trương Vinh Phương nhíu mày. Một quận chúa có thể có lực ảnh hưởng lớn đến bao nhiêu?
"Lần này vốn là chúng ta có nghĩa vụ toàn lực phối hợp với hành động của quận chúa, bây giờ Vĩnh Hương kêu gọi, nếu chúng ta không tới, sẽ cho nàng cái cớ, chụp mũ cho chúng ta một tội kháng mệnh không theo. Đến lúc đó, đạo tử ngài chắc chắn không sao, nhưng chúng ta thì..."
Trần Hãn giải thích, rõ ràng tâm trạng rất khó chịu.
Chức trách của hắn ta là bảo vệ đạo tử, đạo tử xảy ra chuyện hắn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng bây giờ, quận chúa kêu gọi mà hắn ta không tới, thì cũng sẽ xảy ra chuyện.
"Không sai, lời Trần ca nói chính là như thế. Chúng ta kháng mệnh, đạo tử ngài chắc chắn sẽ không sao, nhưng quận chúa này muốn nhằm vào chúng ta thì quả thực quá dễ dàng. Nhóm Chưởng giáo và cung chủ cũng sẽ không vì chúng ta mà cứng rắn đối kháng với lực lượng sau lưng Vĩnh Hương quận chúa." A Nhất gật đầu đồng ý nói.
"Không có biện pháp khác à?" Sắc mặt Trương Vinh Phương khó xử lo lắng, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra.
"Chỉ sợ không có. Không biết chúng ta phải đi bao lâu, những thời giờ này, chi bằng xin phiền phức đạo tử có thể không đi ra ngoài, đợi đến khi chúng ta trở về lại đi ra ngoài." Trần Hãn đề nghị.
"Hầy..." Trương Vinh Phương thở dài.
Mấy người nhận được tin tức xấu, lúc này cũng hết tâm tư đi dạo.
Họ mua chút phù hộ thân chất gỗ đặc biệt, xương thú nào đó không biết tên điêu khắc ra cây sáo kỳ dị, cùng với một bình dược cao đuổi trùng không biết thành phần từ một tiểu thương lưu động bên cạnh bến tàu.
Bốn người trở về Viễn Tinh cư.
Kiện phụ Vĩnh Hương quận chúa phái tới đã chờ trước sân nhỏ bọn họ ở từ sớm.