Cuối cùng, hơn nửa canh giờ sau.
Một âm thanh ục ục nhỏ xíu, truyền ra từ chỗ bụng hắn.
Đồng thời một cảm giác phát nhiệt nóng hổi nổi lên ở dạ dày của Trương Vinh Phương.
Hắn hiểu rõ, đây là dấu hiệu dược vật kích thích đúng chỗ được miêu tả trong bí tịch.
"Đã thành!"
Quả nhiên phương thuốc này là thật!
Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng, mình làm theo bí tịch lấy được từ Đại Đạo Giáo, thế mà lại có vấn đề?
Liên tưởng tới phản ứng của sư tôn Sùng Huyền.
Hình như ông không hề lo lắng mình sẽ tiếp tục luyện võ. Trước khi đi, hoàn toàn không căn dặn chút gì về phương diện này.
Hiện tại xem ra... Thì ra là chờ ở chỗ này.
"Lão nhân này... Nhưng làm ta thảm đến thế..." Hắn không phản bác được.
Có thể Sùng Huyền là vì tốt cho hắn, lo lắng hắn luyện mình đến vô dụng.
Kết quả lại là, hảo tâm làm hỏng chuyện... kéo dài thời gian lâu như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng của hắn vừa bất đắc dĩ, vừa tức giận.
Lúc này, hắn mở thanh thuộc tính ra.
Lúc này hắn còn cố ý để lại bốn điểm thuộc tính, chính là đặc biệt chuẩn bị cho Kim Thiềm công sở dụng.
Trong thanh thuộc tính, chữ viết miêu tả Kim Thiềm công đã có biến hóa.
[Kim Thiềm công - Ẩn Nguyệt (Nhập Môn tầng thứ hai)]
Giai đoạn trước của môn công pháp này chủ yếu dựa vào một lượng lớn dược vật kích thích cải tạo cơ thể, cho nên lúc uống thuốc xong, tự nhiên hắn sẽ bước vào Nhập Môn tầng thứ hai.
Mà sinh mệnh cũng...
Trương Vinh Phương nhìn sinh mệnh lúc này của mình.
Từ trước đó là 45, nhanh chóng rơi xuống 41- 41.
"Bắt đầu đi..."
Nhìn tầng thứ hai không dễ kiếm này, Trương Vinh Phương không chút do dự, ánh mắt rơi vào dấu cộng phía sau kỹ năng.
Roẹt.
Bốn điểm thuộc tính lập tức biến mất.
Nhập Môn tầng thứ hai, đảo mắt mơ hồ, biến thành Nắm Giữ. Sau đó lại từ Nắm Giữ biến thành viên mãn.
Trong chốc lát, một hồi đau nhức kịch liệt khó mà hình dung tuôn trào ra từ phần dạ dày của Trương Vinh Phương.
Hắn nhanh chóng khom lưng, cuộn cả người lại, giống như bị người đá từng cước từng cước vào phần bụng.
Vô số ký ức truyền vào não hải, tất cả đều là ký ức hắn không ngừng uống thuốc, tu hành Kim Thiềm công không biết ngày đêm.
Từ đầu tới cuối phương pháp tu hành Kim Thiềm công cũng chỉ có một.
Đó chính là dùng dược vật cải tạo.
Liên tục uống rất nhiều thuốc, dược vật vẫn có độc, cuối cùng đều dẫn đến thân thể tổn thương cực độ.
Lại thêm bản thân công pháp cũng tạo thành thiệt hại cho sinh mệnh, cho nên lúc này Trương Vinh Phương có thể hiểu.
Vì sao ngay cả Nguyệt Vương nhân vật cường hãn đỉnh cấp của Cảm Ứng môn, cũng vì võ công này mà vẫn lạc.
Nhưng hắn thì khác, mô phỏng điểm thuộc tính trực tiếp giảm bớt phần lớn quá trình bị thuốc độc thương hại.
Cũng giảm bớt tổn thất sinh mệnh.
*
*
*
Bên bờ vịnh Thứ Đồng, trong một trang viên màu trắng mặt cỏ xanh biếc vờn quanh.
Vĩnh Hương mặc trang phục đen bó sát người, thân trên mặc giáp nửa người kim loại đen bạc, bên eo là kiếm cán ngắn, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, bước nhanh vào cửa chính trang viên.
Làn xe thật dài trong cửa đã có hai hàng hầu gái, cung kính cúi đầu hành lễ.
Giữa đám người, một vị nữ tử tóc dài màu nâu sẫm, trên người mặc áo dài cùng loại áo đuôi tôm và quần dài màu trắng, đang nhẹ nhàng vẫy tay.
"Đã lâu không gặp, Vĩnh Hương."
"Lôi u Na, đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không hề có chút nếp nhăn nào, thật đáng để cho ta hâm mộ." Vĩnh Hương đến gần, nhẹ nhàng kéo cánh tay trái nữ tử.
"Ở đâu ra, Vĩnh Hương ngươi mới đúng, vẫn trẻ tuổi xinh đẹp như thế. Nhanh vào đi, vốn dĩ là chuẩn bị yến hội cho ngươi, mà ngươi khăng khăng không cần, nên ta cũng giải tán. Bây giờ chỉ có hai người chúng ta, tự ôn chuyện vui vẻ." Nữ tử nói khẽ.
"Không vội ôn chuyện, lần này ta tới tìm ngươi, cũng là hy vọng ngươi có thể phối hợp với ta ra tay đồng loạt, giải quyết chuyện loạn lạc bên Thứ Đồng." Vĩnh Hương chân thành nói.
"Những ngày qua, ta cũng nhìn thấy động tác của ngươi." Lôi u Na gật đầu. "Cũng gần như đã đoán được, ngươi sắp tới tìm ta."
"Như vậy ý của ngươi là gì?" Vĩnh Hương nghiêm túc nhìn bạn tốt chăm chú, nếu có sự giúp đỡ của vị trước mặt này, nhiệm vụ lần này của nàng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
"Lần này cùng đến với ngươi có bao nhiêu Linh Vệ, bao nhiêu Linh Lạc?" Lôi u Na hỏi.
"Năm người Linh Vệ, hai người Linh Lạc, Nội Pháp, bốn người Ngoại Dược. Còn lại đều là quân nhân bình thường." Vĩnh Hương đơn giản trả lời.
"Chưa đủ... Ta có một chuyện, cần Linh Lạc càng nhiều càng tốt. Chí ít còn cần chừng mười người trở lên." Lôi u Na lắc đầu.
"Linh vệ không được sao?"
"Không được, cường độ quá thấp."
"Như thế..." Vĩnh Hương suy tư: "Đi cùng ta còn có người bên trong Đại Đạo Giáo, bọn họ bên ấy có ba tên Linh Lạc, một Nội Pháp, hai Ngoại Dược. Cũng có thể cho ngươi mượn dùng một lát. Thêm lên không phải là chín người rồi sao?"