TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 614: Sửa chữa (1)

Nếu không, Trương Vinh Phương đã không được sắp xếp đến đây dễ dàng như vậy.

Nghe thấy Trương Vinh Phương muốn ra ngoài, hai người Trần Hãn lập tức không ngồi nữa, đứng dậy.

"Đạo tử, ngài muốn đi đâu? Chúng ta chuẩn bị trước một chút."

"Ta cũng không rõ, chẳng qua muốn dạo xung quanh gần đây." Tự nhiên Trương Vinh Phương không thể mang ba người đi cùng được.

Mặc dù trên đường đi ở chung không tệ, nhưng ba người này đều là Linh Lạc, một khi bị bọn họ biết chuyện mật tàng của Thiên Nữ, sau đó sẽ phát sinh cái gì thì hắn cũng không rõ.

Nếu muốn không bị phản bội, vậy thì từ ban đầu không được cho người khác có cơ hội phản bội.

Lòng người nhân tính là thứ không chịu được thăm dò, không chịu được khảo nghiệm.

Trương Vinh Phương đã nhìn qua vô số ví dụ thực tế trong đời trước, sớm đã đã hiểu đạo lý này.

Vì sao trong xã hội lại tuyên dương ca ngợi những ví dụ thực tế trung trinh trung thành, cũng là vì dạng người này thực sự quá quá ít.

Cho nên mới đáng để ca ngợi tuyên truyền.

"Phải nghĩ ra cách, làm sao để vứt bỏ ba người này...”

Trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ đối sách.

Nhưng mặt ngoài lại bất động thanh sắc.

"Nói mới nhớ, những ngày gần đây, rốt cuộc Vĩnh Hương quận chúa bên ấy đang làm gì?"

"Trước đó động tác của quận chúa không rõ ràng, chẳng qua những ngày gần đây đang tập trung nhân mã, đả kích kịch liệt đối với một ít cứ điểm của Bạch Thập giáo." Trần Hãn trả lời.

"Đã bắt đầu rồi sao?"

"Đúng thế, đồng thời đã liên tục thắng ba trận nhỏ. Xem ra tất cả thuận lợi."

"Xem ra quả thật tài năng của vị quận chúa này không tồi, như vậy cũng tốt, như thế chúng ta cũng có thể dễ dàng đi theo phía sau ăn canh." Trương Vinh Phương gật đầu nói.

"Được rồi, mấy người đi chuẩn bị đi, một lúc nữa thì xuất phát." Lời hắn chưa vang hết.

Đột nhiên cửa sân truyền đến tiếng gõ cửa rất nhỏ.

Cốc cốc cốc.

"Ai?" A Nhị giữ cửa ra vào cất cao giọng, cách cửa hỏi.

"Xin hỏi bên trong, có phải là đạo trưởng Trương Ảnh Đại Đạo Giáo?"

Một giọng nữ thanh tịnh truyền từ bên ngoài đến.

Trương Vinh Phương trong viện nghe tiếng, hơi sững sờ.

m thanh này hơi quen tai với hắn.

Chỉ là, thời điểm này, nàng tới làm gì?

Lúc này, hắn đứng dậy, gật đầu với A Nhị đang trông coi.

A Nhị đã hiểu, mở cửa sân viện.

Ngoài cửa có một nữ tử váy sa lam nhạt đang đứng.

Nữ tử mặc váy sa, mặc áo ngực màu trắng, nổi bật đầy đặn.

Tóc dài rủ xuống, ở một bên cài trang sức hồ điệp thủy tinh xanh đậm.

Mà thứ khiến người ta bắt mắt nhất là dung mạo.

Trong ngây thơ mang theo quyến rũ, mị mà không tầm thường, hai mắt khổ sở đáng thương, nhưng nhìn kỹ lại lại phát hiện, cũng không phải là khí chất khiến người ta thương tiếc, mà là linh động.

Mắt xanh da trắng.

A Nhị lại chú ý tới điểm này, đây là đặc điểm của người Hồ Tây, nhưng một đầu tóc đen như mực, nhưng lại là đặc sắc của man nhân người Bắc người Linh.

Cho nên hẳn là người trước mặt này là một người hỗn huyết (con lai).

"Lâu rồi không gặp, từ khi chia tay đến giờ, Trương công tử không có vấn đề gì chứ?" Người tới chính là Yến Song của nhất mạch Thái Thanh Cảm Ứng môn.

"Xin hỏi ta có thể đi vào đi không?" Nàng hơi chắp tay, nhàn nhạt cười một tiếng, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ bên khóe miệng.

Sắc mặt Trương Vinh Phương bất động, một ngón tay chỉ băng ghế đá đối diện mình.

"Mời."

Truyền nhân của Thái Thanh Cảm Ứng môn, thế mà còn quang minh chính đại tới cửa.

Là ngại mình chết chưa đủ nhanh?

Nếu hắn nhớ không lầm, hình như quan hệ của Cảm Ứng môn và Đại Đạo Giáo không được tốt lắm.

Bây giờ lại xen lẫn với Tây tông...

"Đa tạ công tử." Yến Song khẽ gật đầu với A Nhị trước cửa, còn có hai người Trần Hãn, mới cất bước vào cửa sân.

Nàng đi đến cạnh bàn đá, bàn tay nàng vừa nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn, tay kia đè váy lại, nhẹ nhàng ngồi xuống.

"Đúng rồi." Bỗng nhiên Trương Vinh Phương nói.

Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào đối phương.

"Trên băng ghế đá có phân chim."

Yến Song nghe vậy nhìn về phía hắn, nụ cười yếu ớt trên mặt lập tức cứng ngắc.

"Công tử thật thích nói giỡn."

"Ta không nói đùa, thật sự có." Trương Vinh Phương bình tĩnh nói.

"Vậy thì đã sao? Chẳng lẽ có thì ta không thể ngồi?" Cứng ngắc trên mặt Yến Song nhanh chóng hòa tan, ý cười tự nhiên.

"Tất nhiên có thể." Trương Vinh Phương gật đầu: "Xem ra Yến Song cô nương quả thật không tầm thường."

"Xem ra công tử không tầm thường mới đúng. Lâu rồi không gặp, công tử lại trưởng thành thế... khiến Song Song ít nhiều có chút không biết làm thế nào, lo lắng về sau..." Sắc mặt Yến Song đỏ bừng, cúi đầu nói khẽ.

"Cô nương không cần như thế." Trương Vinh Phương bình tĩnh nói: "Theo bần đạo, nếu ngươi là bằng hữu, tự nhiên xinh đẹp vô song, khổ sở đáng thương. Nếu ngươi không phải bằng hữu..."

Hắn ngừng giây lát, trong mắt chứa thâm ý.