TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 595: Trúng kế (4)

Trên một sườn dốc cách đoàn xe hơn một dặm.

Vài bóng đen đang đứng từ xa nhìn ánh lửa trên đường, đứng yên bất động.

“Kéo dài lâu như vậy mới đến nơi. Thật lãng phí thời gian của lão phu.”

Giọng nói người đứng đầu âm trầm bất mãn, rõ ràng là do Vĩnh Hương quận chúa vừa đi vừa nghỉ làm cho nổi nóng như thế.

“Đại nhân. Đêm nay động thủ sao? Hay đợi một ngày?” Một bóng đen trợ thủ bên cạnh hỏi.

Lần này bọn họ đến đây cùng rất nhiều cao thủ, tất cả đều là liên quân do nhiều thế lực khác nhau trong Thiên Giáo Minh thành lập.

Có bốn người dẫn đầu, đại đầu lĩnh là lão già họ Vương trước mặt, lão ta là một cao thủ Siêu Phẩm Tam Không, nhiệm vụ là đưa Vĩnh Hương quận chúa đi.

Và ba người còn lại, hai người là Nội Pháp, một người là Ngoại Dược. Đều là những cao thủ hàng đầu mà mỗi giáo phái có thể phái ra.

Xa hơn nữa, có Tam Không và Tông Sư, những loại cao thủ này, mỗi nhà đều không nỡ phái ra ngoài, vì sợ gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Và trong Thiên Giáo Minh, những cao thủ như vậy, cơ bản ở trong chỗ riêng của chính mình, rất ít khi ra ngoài.

Có thể điều động được một Vương lão đã là cố gắng hết sức rồi.

“Một lúc nữa động thủ đi, để tránh đêm dài lắm mộng.” Lão già lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ của chúng ta là dụ Vĩnh Hương quận chúa và ba hộ vệ bảo vệ xung quanh Trương Ảnh đi. Tạo cơ hội cho nội ứng.”

“Mấy ngày trước nhận được tin tức Trương Ảnh uống bí dược Siêu Phẩm, bây giờ đã trở thành Siêu Phẩm thành công. Chúng ta vẫn tiến hành theo kế hoạch à?” Có người trầm giọng hỏi.

“Không có chuyện gì, chỉ là một kẻ mới đột phá Ngoại Dược mà thôi, thực lực hai kẻ nội ứng đã đạt tới Ngoại Dược ba lần, lại còn là hai người.”

Dưới sự cường hóa, tích lũy của Ngoại Dược, khoảng cách giữa hai bên là rất lớn, chẳng mấy chốc là có thể giải quyết trận chiến.” Lão giả trả lời.

Sau khi Siêu Phẩm, Ngoại Dược phải cách một quãng thời gian uống chín lần, chín lần này tương đương với cửu phẩm, mỗi lần như vậy sẽ nâng cao tố chất thân thể tất cả các phương vị.

Một lần tăng khoảng 10% tác dụng. Sau chín lần hầu như tất cả tố chất thân thể sẽ tăng gấp đôi.

Trong trạng thái như vậy, hai kẻ Ngoại Dược ba lần hoàn toàn nghiền ép so với một kẻ mới Siêu Phẩm chỉ Ngoại Dược một lần.

Một bên tấn công trực diện, một bên đánh lén phía sau, chỉ cần một thời gian ngắn, trận chiến đã có thể được giải quyết.

“Vậy thì tốt, chỉ là Vương đại nhân, rốt cuộc Vĩnh Hương quận chúa kia có thực lực gì? Không biết ngài có chắc chắn kéo dài thời gian được không?” Một người khác lại hỏi.

Tuy bọn hắn cùng nhau hành động nhưng dù sao cũng không phải cùng thế lực một phe nên việc hỏi thêm cũng là điều bình thường.

“Các ngươi cho rằng tại sao Tổng minh lại để cho lão phu tới đây động thủ?” Vương đại nhân cười lạnh một tiếng.

“Ban đầu định chỉ dùng một kẻ nội ứng, nhưng không ngờ tiểu tử kia trên đường lại đột phá Siêu Phẩm. Vì để không có sơ hở nào, tạm thời chỉ có thể dùng thêm một người phối hợp ra tay với hắn ta.”

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, động thủ!”

Lão giả lập tức ngừng nói, chân giậm một cái, thân thể lao thẳng về phía đoàn xe quan đạo như một mũi tên.

Mấy người còn lại theo sát phía sau, âm thầm rút ra vũ khí đủ loại kiểu dáng.

Bên đống lửa.

Đoàn người Trương Vinh Phương đang ăn tối.

“Ai?” Đột nhiên, bên ngoài đoàn xe có người quát lớn một tiếng.

Sau đó là một loạt tiếng giao kích nặng nề truyền đến.

Sắc mặt Trương Vinh Phương nghiêm lại, nhanh chóng mở mắt đứng dậy.

Đống lửa ở nơi đóng trại là nguồn sáng duy nhất trong đêm đen tăm tối.

Bên ngoài ánh lửa của đoàn xe, tất cả đều là bóng tối.

Trong bóng tối, một vài bóng đen nhanh chóng bay tới, có vẻ là phi tiêu hoặc phi đao.

Những ám khí này trong nháy mắt đã bị thị vệ trưởng của Vĩnh Hương quận chúa đánh rơi.

Có mấy người ỷ vào võ lực của mình đuổi theo, trong rừng truyền đến tiếng đánh nhau, rồi lại mau chóng đi xa.

Không chờ bên kia đoàn xe xong việc.

Bốn người bên cạnh Trương Vinh Phương cũng cảm giác được có người đang nhanh chóng tới gần mình từ bên cạnh.

Trần Hãn đột ngột giơ tay lên, keng một tiếng, chặn lại một phi đao không hề có tiếng động bay tới.

Trong bóng tối, bỗng nhiên có mấy người lao ra, vây quanh ba người Trần Hãn, A Nhất và A Nhị, toàn lực ra chiêu.

Đám người Trần Hãn đánh trả. Hai bên tay không giao kích, vậy mà lại phát ra tiếng va chạm giống như là vật cứng kim loại.

“Là Linh Lạc!” Vẻ mặt Trần Hãn thay đổi, lớn tiếng nhắc nhở.

Hai tay hắn ta vung lên, ngăn chặn đối thủ trước mặt như cuồng phong bão táp. Nhưng đối phương có rất nhiều người, hai người hiệp lực cùng đánh, lúc này vậy mà lại đơn giản chặn được cú đánh toàn lực của hắn ta.

Oành!

Cách đó không xa, một chiếc xe ngựa ầm ầm nổ tung.