TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 569: Hạn chế (5)

Thế nên.

Hắn ngưng thần tĩnh khí, tỉ mỉ đọc từ đầu.

Trong văn tự giải ra được, thô sơ giản lược nhắc tới thứ bao hàm trong mật tàng.

Trong đó có vài chục vạn lượng bạc hoàng kim châu bảo, các loại đồ cổ trân quý, đồ sưu tập. Một ít bí tịch võ công đặc thù, văn công mật sách bản thân Thiên Nữ cất giữ.

Cuối cùng là quan trọng nhất, ghi chép tìm tòi nghiên cứu về nghi thức linh hóa.

Cái thứ hai, thì là về nhân chủng.

Cái gọi là nhân chủng, thật ra là ba thiên tài tuyệt đỉnh có thiên phú rất mạnh, lý niệm cũng nhận được Đông tông tán thành thưởng thức.

Trên mật văn, có phương pháp để liên lạc với hai người còn lại.

Nhưng không có chỉ ra tin tức thân phận những người còn lại.

Ở cuối của bản thảo có nhắc tới, căn nguyên không chết của linh hóa đã bị phát hiện.

Mà trong mật tàng cất giấu bí mật này.

"Căn nguyên không chết…" Mấy thứ tiền tài linh tinh, Trương Vinh Phương không quan tâm, nhưng cái sau cùng, bí ẩn về việc không chết sau khi linh hóa.

Đúng là thứ hắn cảm thấy hứng thú nhất hiện giờ. Làm sao để giết chết một Linh Lạc?

Cầm lấy bản thảo phiên dịch, hắn bất động thần sắc, cấp tốc dùng ngọn nến châm lửa nó rồi ném vào chậu than, mặc kệ nó hóa thành tro tàn.

"Nếu như bí mật này là thật, như vậy Đông tông ngã không oan."

Coi như là Linh đình, cũng là dựa vào linh hóa để thống trị tất cả.

Đại Đạo Giáo hiện nay cũng giống vậy.

Bên phía Chân Nhất Giáo phỏng chừng cũng tương đồng.

"Tất cả thế lực xung quanh đều lấy linh hóa làm hạch tâm cơ sở, riêng một mình hắn nghiên cứu làm sao để lật bàn, hắn không ngã thì ai ngã?”

Lắc đầu, Trương Vinh Phương không nghĩ nhiều nữa.

Mật tàng này chính là một ngọn núi phỏng tay, hiện tại hắn tuyệt đối không thể bị người phát hiện mình đang cầm chìa khóa.

Bằng không, coi như là bản thân Thiên Bảo cung cũng sẽ không để mặc cho hắn giữ nó.

Linh hóa, cái này cũng là căn cơ tồn tại của Đại Đạo Giáo.

Một khi phá vỡ nó...

Thu hồi chìa khóa, hắn biết tất cả chỉ có thể chờ đợi sau này, có cơ hội rồi đi ra ngoài tìm bảo.

Nhưng bây giờ.

Hắn nhìn thanh thuộc tính của mình.

Nơi thuộc tính tự do đang lẳng lặng biểu hiện ba.

Ba điểm, lại có thể thử Kim Thiềm công rồi.

Đứng lên, Trương Vinh Phương đến phòng ở giữa, ngồi xuống trên bồ đoàn.

Bình tâm tĩnh khí, thả lỏng thể xác và tinh thần, khiến khí huyết cân xứng lưu thông.

Tầm mấy phút sau, hắn mở mắt nhìn về phía Kim Thiềm công.

Xoạt.

Ba điểm thuộc tính trong nháy mắt biến mất, mà chữ viết trong dấu ngoặc của Kim Thiềm công cũng theo đó biến mất.

"Thành!" Trong lòng Trương Vinh Phương vui vẻ.

Bỗng ý cười nơi khóe miệng hắn đọng lại.

Ba điểm thuộc tính tự do kia lại nổi lên, mà Kim Thiềm công cũng khôi phục trạng thái lúc ban đầu, mặt sau vẫn là Ẩn Nguyệt giai đoạn thứ nhất, vẫn là viên mãn tầng thứ nhất.

"Quả nhiên, lần đầu tiên dược vật, không thể thiếu."

Trong lòng bất đắc dĩ, Trương Vinh Phương đứng lên, hồi tưởng lại mấy ngày qua.

Hôm nay hắn đã đi vào Đan đường hỏi qua rồi.

Kỳ quái là, xích linh chi trăm năm thế mà chẳng còn một gốc nào.

Toàn bộ Đan đường đều hoàn toàn không có ai nhận đơn hắn treo thưởng cả.

Cái này kì quái.

Đan đường là nơi hội tụ đan dược đứng đầu cả Đại Đô đấy, cho dù xích linh chi trăm năm có hiếm thấy tới đâu, cũng không thể chẳng có một chút tin tức nào được.

Còn có trước đó Thùy Khê mới đáp ứng mang cho hắn xích linh chi trăm năm, sau đó liền vô hình biến mất.

Không phải do hắn nghĩ nhiều.

Liên tưởng đến, sư tôn Sùng Huyền trước đó căn dặn mình, không nên rề rà, cần phải chuyên chú văn công.

Trương Vinh Phương dường như mơ hồ có đáp án.

"Không vội, có phải vậy thật không, ngày mai ta thử đi Đại Đô mua thuốc là có thể nhìn ra thật giả."

So với Dương Sóc và Thiên Bảo cung, diện tích Đại Đô rất lớn, hiệu thuốc đông đảo, kiểu gì cũng có thể tìm tới đường mua.

Không thể không nói, Sùng Huyền đối xử với hắn không tệ, nhưng cái hắn muốn, không phải là thành thành thật thật tu luyện văn công ở Thiên Bảo cung, chuyển hóa Linh Tướng.

Nếu quả nhiên là sư tôn âm thầm hạn chế, sợ rằng hắn lại phải nghĩ cách rồi.

...

Hưng Linh cung, Linh đình.

Khói khí lư hương lượn lờ, bên ngoài cửa cung hành lang gấp khúc, hai bóng dáng mặc đạo bào chậm rãi rời khỏi cửa lớn.

Hai người này một béo một gầy. Trên người đều là đạo bào tay áo lớn nền vàng đỏ, đầu đội tử kim liên hoa quan, vừa nhìn là biết cách ăn mặc của người có địa vị cao nhất trong đạo môn.

Lúc này trên bầu trời vừa lúc có một đội chim nhạn chậm rãi bay qua, nhưng khi sắp vượt qua Hưng Linh cung thì đội chim nhạn này cấp tốc quẹo ngang, tự nhiên tách ra phía trên không vùng cung điện này.

"Vạn vật có linh, chế thánh chế tôn vạn linh cung phụng, nơi ở hiện giờ lại bị sinh linh tự nhiên tránh lui."