Nữ tử thì vóc người thon dài, một tay cụt, sắc mặt trầm ngưng.
"Thiên Nữ, ân nghĩa một chưởng khuyển tử phải chịu năm năm trước, hôm nay cùng nhau hồi báo." Nam tử đứng từ xa cất cao giọng nói.
"Nói nhiều với loại tà ma ngoại đạo này như vậy làm cái gì, trực tiếp chém cho xong việc!" Nữ tử cụt một tay lãnh đạm nói.
"Hắc Thập Giáo…" Đồng Chương nhìn đối phương, lấy trạng thái bình thường, đương nhiên nàng sẽ không e ngại hai người.
Nhưng bây giờ.
Nàng đột nhiên chuyển hướng, phóng về một phương hướng khác.
Chỉ là mới chạy ra không bao xa, phía trước lại hiện hai người.
Hai bóng đen cao to vạm vỡ, nắm trong tay đống xích kim loại màu đen.
"Thiên Tỏa Giáo Minh Tỏa chờ đã lâu."
Một người trong hai người trầm giọng nói.
Phốc.
Bước chân của Đồng Chương rốt cục dừng lại, từ cực nhanh đến cực tĩnh, chỉ tốn một giây ngắn ngủi.
Một mùi rỉ sắt nảy lên yết hầu, mặt nàng không biểu cảm, đè xuống huyết khí.
Trước sau bên phải, ba phương hướng, sáu cao thủ Linh Lạc.
Trong đó thậm chí còn có Tông Sư.
Vây giết như vậy, không nói giờ mình đang trọng thương, cho dù có ở trong trạng thái toàn thịnh cũng chỉ có thể tìm cơ hội thoát đi.
Chỉ là lúc này nơi đây...
"Chớ nói nhảm, bắt trước rồi hãy nói!" Yến Hi ở sau lạnh lùng nói.
Dưới chân lão ta khẽ nhún, bay lên không đánh về phía Đồng Chương.
Cùng lúc đó, năm người còn lại cũng từ góc độ khác nhau đập tới, tốc độ thân pháp có nhanh có chậm.
Nhưng lực lượng và kình phong mang theo khi ra tay đều vượt xa trình độ cảnh giới Cửu Phẩm.
Thiên Nữ hít sâu một hơi, thả người nhảy lên nghênh địch.
Bảy bóng người bay nhanh đan xen, giống như bảy đường ảo ảnh. Nhưng quỷ dị là, bọn họ chỉ có thời gian cực ngắn mới sẽ phát sinh va chạm.
Mỗi một lần va chạm, đều phải phát ra tiếng đánh thật lớn, thậm chí có thể đè dòng nước Hoàng Hà ở bên cạnh xuống.
Trong lúc đó, Đồng Chương tung người một cái nhảy lên, song chưởng mở ra giống đại bàng đáp xuống.
Soạt soạt.
Mấy cái kim châm trong tay nàng bắn ra, đâm mạnh vào một khối đá vàng nhô ra cách đó không xa.
Phần đuôi của kim châm thế mà có nối với một sợi tơ trong suốt.
Sợi tơ nọ cứng cỏi dị thường, kéo thân hình nàng nghiêng một cái, lại có thể chuyển xu thế tấn công, lướt nghiêng xuống nơi xa xa.
"Muốn trốn à!!"
Xiềng xích trong tay một người Thiên Tỏa Giáo ném ra bên ngoài.
Xích to ở giữa không trung giống như Hắc Long, bị quăng ra tạo nên tiếng xé gió thật lớn, đập trúng vào phần eo của Thiên Nữ.
Rắc!!
Có tiếng nứt xương nhỏ bé.
Thiên Nữ vốn có thể tránh thoát, nhưng lúc này tình trạng của nàng đã kiệt sức, không có sức lực né tránh. Nàng phun ra một búng máu tươi tại chỗ.
Nếu như nàng vẫn có bảo giáp trong người thì có thể loại bớt một phần lực đạo.
Nhưng lúc này bảo giáp đã cho Trương Vinh Phương từ lâu.
Xiềng xích trầm trọng nện lên nàng, giống như lá rụng trong gió, dây trong tay đứt mất, nhẹ bỗng rơi xuống mặt sông Hoàng Hà phía dưới.
Nhìn mặt sông cuộn trào mãnh liệt đang tới gần, ánh mắt Đồng Chương hờ hững, bàn tay trắng nõn giơ nhẹ, hơn mười kim châm lần thứ hai bắn ra, đâm vào một khối đá ngầm nhô lên trên mặt sông nơi xa.
Nàng cố sức kéo, cả người nhẹ nhàng lướt ngang qua.
Đầu ngón chân điểm nhẹ trên đá ngầm, nhảy tới phía đối diện bờ sông.
"Muốn chạy! Đuổi theo!!"
Năm người còn lại không nghĩ tới nàng vẫn có thể chú ý tới chút đá ngầm trong nước trong tuyệt cảnh như thế này, sau đó mượn lực chạy trốn.
Loại lợi dụng đối với hoàn cảnh như này đã vượt ra khỏi lẽ thường.
Đá ngầm cách xa bọn họ thậm chí đến mấy chục mét.
Lúc này, trong năm người, Yến Hi và một người Thiên Tỏa Giáo đồng thời ỷ vào thân pháp ưu việt, nhảy tới phía đá ngầm đó, cố gắng mượn lực tiếp tục truy kích.
Chỉ là bất chợt, một tiếng rít bén nhọn từ đằng xa cấp tốc truyền đến.
Oành, một vòng bóng đen chuyển động với tốc độ cao ầm ầm đập lên trên khối đá ngầm kia.
Đá ngầm nổ nát vụn, nham thạch bắn tung toé.
Ở giữa hòn đá kia để lộ ra một cái hắc luân khổng lồ cao khoảng hơn một mét găm vào đó.
Trên đỉnh hắc luân, một bóng người hiện lên, từ nửa ngồi đứng dậy, lộ ra khuôn mặt.
Đá ngầm vỡ vụn, không có điểm dừng chân.
Yến Hi và người của Thiên Tỏa Giáo chỉ có thể tự phân tán, bất đắc dĩ rơi xuống đất, đứng lại ở bên bờ.
"Kẻ nào!?" Yến Hi lạnh giọng nhìn về phía hắc luân, nếu như ánh mắt có thể giết người, sợ rằng người đã sớm bị bọn họ giết chết vô số lần.
"Nhiều người truy kích một nữ tử xinh đẹp như vậy, làm trái với đạo quân tử."
Phía trên hắc luân, một nam tử tóc ngắn màu trắng, mặc đạo y thuần trắng, song chưởng giống kim loại màu bạc đúc thành nhìn kỹ năm người ở dưới từ trên cao.
Hắn đứng một chân trên hắc luân, như giẫm trên đất bằng.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ mang nụ cười giống như là cố định không đổi.