TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 562: Tất cả đều kết thúc (3)

Đây là mật văn của Kim Sí Lầu, sau khi phiên dịch ra, thì là giới thiệu hàm nghĩa của tấm bản đồ này.

"Thứ nàng muốn đưa cho ta đều ở trong này à?" Trương Vinh Phương cấp tốc quét mắt nhìn bản đồ rồi thu hồi nó.

Hắn cất chìa khóa vào trong túi giắt bên eo.

Đông tông sụp đổ kết thúc, Thiên Nữ còn dùng chút lực lượng sau cùng, lấy phương thức này lặng lẽ giao tới trên tay hắn, rất rõ ràng là vật ấy tuyệt đối cực kỳ quan trọng.

Bưng lên một chén rượu sữa ngựa đỏ thẫm, Trương Vinh Phương đặt lên bên mép, nhưng không có uống nó.

Hắn hồi tưởng lại cuộc sống đi tới Đại Đô trong khoảng thời gian này.

Bên ngoài gió nổi mây phun, sự tình biến ảo, mặc dù hắn ở dưới cánh chim của Đại Đạo Giáo Thiên Bảo cung, được Thiên Bảo cung che chở, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự hiểm ác đáng sợ khi phong ba sóng biển trùng kích.

"Cái chỗ này... đối với ta ở hiện tại, quá hung hiểm."

Hắn rất không thích cảm giác bị người che chở như vậy.

Mặc dù an toàn, nhưng trong lòng không có chắc chắn.

"Phải mau chóng nghĩ cách tăng thực lực lên thôi... trước tiên tăng Kim Thiềm công tới không thể tăng lên được nữa rồi dừng lại. Còn có Linh Lạc..."

Mục đích cuối cùng nhất của Đại Đạo Giáo, vẫn là mong muốn hắn linh hóa, thành tựu Linh Tướng.

Trương Vinh Phương chưa bao giờ quên sự thật này, thế nên đây cũng là chuyện sau này hắn tất nhiên phải đối mặt.

"Làm sao để đối phó Linh Lạc..."

Nếu như không muốn linh hóa, như vậy đối phó linh hóa tồn tại, chính là nan đề (vấn đề nan giải, khó giải quyết) hắn phải phải cân nhắc trong tương lai.

Trong lúc nhất thời, hắn bưng chén rượu, dần dần rơi vào trầm tư.

Vẫn chờ ở chỗ này hồi lâu, cho đến bầu trời bên ngoài tối đen rồi mà vẫn không có ai đến như trước.

Trương Vinh Phương cũng biết, mình rất có thể đã bị cho leo cây.

Hắn lơ đễnhq, đứng lên trả tiền, xuống lầu rời đi.

Trước khi đi, hắn chú ý tới tiểu nhị phụ trách bao sương của hắn hình như muốn nói lại thôi.

"Ngươi muốn nói gì thế?" Hắn hỏi thẳng.

Tiểu nhị kia mỉm cười, nụ cười trên mặt giống như đao khắc, tiêu chuẩn mà hợp quy tắc.

"Tiểu nhân chỉ muốn nói cho Đạo gia, thật ra ở đây vốn là sản nghiệp của Thiên Bảo cung. Lấy thân phận cấp bậc của ngài, chút tiêu dùng vừa rồi là có thể không cần trả tiền."

"Nơi này là sản nghiệp của Thiên Bảo cung?" Trương Vinh Phương hơi sững sờ, lập tức hiểu rõ.

Đúng rồi, Thiên Bảo cung phú giáp một phương, cung đàn lớn như vậy, nếu nói không có sản nghiệp thì tuyệt đối không có khả năng.

"Đa tạ." Hắn gật đầu hướng tiểu nhị, xoay người nghênh ngang rời khỏi.

Kế tiếp, hắn đi lòng vòng ở trấn Hổ Sơn, hỏi thăm về giá cả dược liệu, đáng tiếc chỉ có một tiệm thuốc mở cửa, không có giá trị tham khảo bảng giá cho lắm.

Trương Vinh Phương chỉ đành phải trở về đạo cung.

*

Sáng sớm ngày 9 tháng 8 năm 1185.

Ba cao thủ Hắc bảng đánh bất ngờ Minh Thiền cung, Thiên Nữ Đồng Chương liên hợp Phiêu Linh Kiếm, Trịnh Thu Nhi, nỗ lực cứu viện Đế sư. Bị bao vây đánh trọng thương, tứ tán thoát đi.

Phiêu Linh Kiếm bị chém đầu, Trịnh Thu Nhi mất tích.

Thiên Nữ trọng thương chạy mất.

Tuyết Hồng các phái cao thủ một đường truy sát.

Nhưng từ đầu đến cuối Linh đình không tuyên bố lệnh truy nã toàn diện.

Giống như việc này chưa bao giờ xảy ra.

Trong một dãy núi trập trùng cách bên ngoài Đại Đô mấy trăm dặm.

Một bóng dáng áo trắng yểu điệu đang lấy tốc độ khoa trương, nhanh chóng xuyên qua dãy núi.

Cây cối rậm rạp, rễ cây, cỏ dại, côn trùng độc ở trước mặt bóng người đều tựa như đình viện nhà mình, dễ dàng tinh xảo tránh né được.

Giống như đã sinh sống trong cánh rừng này rất nhiều năm.

Bỗng.

Bóng dáng áo trắng mạnh mẽ dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước, lộ ra một khuôn mặt nữ tử trắng nõn mà cứng ngắc.

Rõ ràng là Thiên Nữ Đồng Chương sau khi đã sử dụng Đế Lưu đan.

"Chờ ngươi đã lâu."

Một bóng đen hạ xuống từ bên trên, quải trượng trong tay đập mạnh lên mặt đất, ngăn chặn lối đi.

Người đến râu tóc bạc phơ, người mặc áo mãng bào màu đen, khí thế khiếp người, chính là Yến vương Yến Hi Cảm Ứng môn.

Ở bên người hắn ta, một bóng dáng xinh xắn cũng bước ra, đó là một nữ tử, với vóc dáng cực kỳ bốc lửa.

Chỉ là rõ ràng nàng có vóc người xinh đẹp, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, nhưng mơ hồ lại lộ ra một tia khí chất thánh khiết trong suốt, khiến người ta cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.

Nếu như Trương Vinh Phương ở đây, nhất định có thể nhận ra người này.

Nàng chính là Cung Sơ Nhân dạy hắn tỏa văn trước đó.

Cung Sơ Nhân mặc bộ áo da màu đen bó sát người, hoàn mỹ làm nổi bật mỗi một chỗ trên cơ thể.

Trên mặt nàng còn đeo một mặt nạ sa mỏng màu đen, che khuất nửa gương mặt.

Nàng buộc tóc dài thành đuôi ngựa cao, hai tay đều cầm một thanh đoản đao màu đồng, cùng Yến Hi ngăn chặn hai phương hướng mà Đồng Chương đi.