TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 543: Thuốc (5)

Diệp Bạch không trả lời mà không tự chủ nắm chặt tay.

Nàng biết rằng Đồng Chương khác với mình.

"Sau khi ta rời đi, tất cả mọi thứ của ta, tất cả mọi thứ, đều được giao cho ba hạt giống đó.” Đồng Chương nói tiếp.

Nàng nhẹ nhàng đưa tay ra, trong lòng bàn tay đặt ba chiếc vòng màu vàng nhạt như nhẫn.

"Đây, ba chiếc nhẫn trên người ta, coi như là tín vật, có thể mở ra ở đó.”

Nàng đã gửi ba chiếc nhẫn cho Diệp Bạch.

Dưới ánh mặt trời, ba chiếc vòng nhợt nhạt đến chói mắt.

“Phiền ngươi rồi, chỉ có ngươi sẽ không chết.”

Nơi đó nàng để lại mật tàng.

Có vô số của cải, tài nguyên, kho báu và bí mật mà nàng đã tích lũy được. Và quan trọng nhất, những liên quan tới nghiên cứu về cách kiềm chế Linh hóa.

Thật không may, nếu nàng có thêm thời gian, có lẽ nàng có thể làm rõ càng nhiều trong tương lai, có hi vọng có thể chế tạo ra thuốc cùng vũ khí có thể khắc chế Linh Lạc.

Nhưng bây giờ, đã quá muộn.

"Ngươi sẽ không chết đâu!” Diệp Bạch nắm lấy tay nàng thật chặt, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Đồng Chương chỉ cười để nàng nắm lấy tay mình.

Nàng đưa mắt nhìn về phía Đại Đô phồn hoa xán lạn dưới ánh mặt trời bên ngoài.

"Thế giới này. Thuộc về họ, thuộc về Linh Đình, thuộc về Đạo môn, thuộc về ngoại giáo, thuộc về các ngươi.”

“Chỉ không thuộc về ta.”

Nàng nhớ lại quá khứ của mình nhiều năm trước. Những người thân đã mất từ lâu, đứt rễ.

Một bằng hữu đã chết trong một nhân họa ở Tây tông, chỉ còn lại một mình.

Lẻ loi, một mình.

Như vậy tới lui không ai biết, không ai nhớ.

Cho dù Diệp Bạch, mấy chục năm sau, có lẽ, cũng chỉ là một chút dấu vết quá khứ của nàng.

“Một người như ta, ta còn có thể làm gì khác hơn là tự mình đánh cuộc?” Đồng Chương nói nhỏ, dứt ra khỏi tay Diệp Bạch.

“Ta không có cái gì cả.”

"Ngươi?” Diệp Bạch, bàn tay muốn nắm lấy nàng, nhưng bắt hụt.

Nàng rất muốn nói một câu, nhưng nàng biết với tính cách như Đồng Chương, cho dù có nghe thấy cũng chỉ cười trừ.

“Cầu không được, cầu không được.” Đồng Chương nhẹ nhàng nói.

“Ta vốn là cầu không được thì sợ cái gì? "Lòng bàn tay nàng trượt đi, từ trong tay áo lấy ra một quả cầu kim loại đen tròn.

Bề mặt quả cầu có khắc những dòng chữ dày đặc, to bằng hạt gạo. Nhẹ nhàng mở quả cầu kim loại ra, có một viên thuốc màu xanh da trời to bằng hạt đậu nành.

Viên thuốc đó như một viên ngọc màu xanh, trong vắt và đẹp đẽ.

“Đế Lưu đan.”

Bá.

Đồng Chương không chút do dự, đem toàn bộ đổ vào trong miệng, nuốt xuống.

Viên thuốc lạnh như băng trượt xuống đường thực quản.

Nàng từ trên đỉnh tháp nhìn xuống, từ xa, nàng có thể mơ hồ cảm thấy một tầm mắt ẩn và sắc bén đang tụ tập trên mình từ mọi nơi.

Đó là những kẻ thù đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Nhưng nàng không quan tâm.

Kể từ thời điểm được giải cứu.

Nàng cả đời này đều vì lý tưởng của tông chủ mà chiến đấu.

Nàng không có họ hàng thân thích, cũng không coi tông chủ là người thân của mình.

Nàng chỉ là còn một phần tình.

Một phần nàng nợ, nợ ân tình cuối cùng cũng trả đủ rồi.

Cuối cùng nàng khát cầu, kỳ thực cũng chỉ là tìm một người yêu nàng, sinh một đứa trẻ yêu nàng, tìm một nơi sơn minh thủy tú nàng yêu thích bình thường vượt qua một đời.

Nhưng cuộc đời của nàng đã thay đổi hoàn toàn kể từ khi nàng bị Tây tông bắt đi.

Trong cuộc sống này, một khi đã đi sai hướng thì dù có cố gắng đến đâu cũng chỉ có thể trống đánh xuôi kèn thổi ngược, càng ngày càng xa.

Bên trong Đại Đạo giáo, nơi cất giữ võ công là một nơi có tên là Ô Vân các.

Tên ở đây là các, nhưng thực chất nó là một hang động nhỏ tự nhiên, một hang động dưới lòng đất

Là do số lượng lớn lưới vật liệu đặc biệt được đặt bên trong, được sử dụng để chống ẩm ướt.

Những tấm lưới này lơ lửng trên không trung như những đám mây đen nên còn được gọi là Ô Vân các.

Trương Vinh Phương phát hiện mình khó tăng tốc độ tích lũy điểm thuộc tính bằng cách luyện đan uống thuốc nên đã đến đây dự định tìm võ công về luyện khả năng tiêu hóa và hấp thụ.

Bên trong Ô Vân các.

Những mảnh lưới lớn màu xám như lưới đánh cá treo lơ lửng trên đầu.

Xung quanh xa xa đều có một cái đèn đường như chậu than lưu ly.

Đỉnh chậu than, thông qua lưu ly vàng óng, lộ ra ánh lửa.

Phần trên cùng của chậu than cũng được kết nối với một ống khói dài dẫn đến lỗ thông hơi trên hang động, ngăn không cho khói lan ra đây.

Giữa những chậu than có những giá sách khổng lồ cao hơn chục mét.

Nhiều giá sách này không phải là sách giấy mà là các loại sách khác như thẻ tre.

Trương Vinh Phương chậm rãi đi giữa những chậu than đèn đường chói lọi, nhìn quanh những tấm biển trên mỗi kệ sách, giống như những người xung quanh.

Mỗi bảng treo được đánh dấu bằng loại tương ứng của giá sách.