Hơn nữa, điều kiện người kia đưa ra tốt như vậy, nàng chỉ cần cung cấp một chút hành tung của Trương Ảnh là được.
Chuyện này quả thật chính là một vốn bốn lời.
Lúc này, nàng vẫn không mở miệng nói rõ.
Dù sao thì hành tung của Trương Ảnh cho dù nàng không nói thì người kia vẫn có thể hỏi từ người khác, không bằng tự mình kiếm tiền thì tốt hơn.
Chỉ cần không rời khỏi Thiên Bảo Cung, thì sẽ không gặp phải nguy hiểm nào cả. Đủ loại ý nghĩ khác nhau chợt lóe lên trong đầu Thùy Khê.
“Được. Ta đi trước đây.” Trương Vinh Phương nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rời khỏi Tụ hỏa bồn, vội vã đi tới một tòa nhà khác ở Đan đường.
Hắn phải tìm đan phương càng sớm càng tốt, nếu có hiệu quả thì bản thân cũng có lợi lớn, có thể tăng nhanh tốc độ tích lũy điểm thuộc tính.
Thư Xá Đan Đường nói là một thư xá, nhưng thực ra chỉ là một sảnh đá nhỏ với vỏn vẹn bốn giá sách.
Vị trí của thư xá đứng một mình bên ngoài tất cả các tòa nhà, vuông vắn, giống như một khối lập phương nhỏ.
Bên cạnh thư xá còn có một cái nhà xí dùng chung, đám đạo nhân đạo phó ra ra vào vào dường như là đi đến nhà xí nhiều hơn.
Không mấy người đọc sách.
Không nói một lời, Trương Vinh Phương đứng ở trước cửa, báo tên Thanh U đạo nhân mới có thể vào được thư xá, chẳng mấy chốc đã tìm thấy hai cuốn đan phương trên giá sách.
Khi mở nó ra, hắn lập tức hiểu ngay tại sao nơi này không có ai đến đọc.
Bên trong cuốn sách đầy nấm mốc, hoàn toàn không được bảo dưỡng.
Hơn nữa hầu hết các cuốn sách ở đây đều là một số đan phương xa vời, không phổ biến, công dụng không lớn lắm. Chỉ một số phương thuốc đặc biệt mới được sao chép, lưu trữ ở đây.
Hắn nhanh chóng chép lại hai đan phương kia, rồi đến thẳng phòng thuốc để lấy thuốc, dự định hôm nay sẽ thử luyện một lò cho mình.
Trên đường quay trở lại Tụ hỏa bồn, Trương Vinh Phương đột nhiên nhìn thấy một đám võ lâm nhân sĩ mặc quần áo khác nhau, trang bị vũ khí và thiết bị khác nhau, vội vội vàng vàng mang theo một vài người máu me đầy người đi đến đại điện Đan đường.
“Cứu người! Mau cứu người! Nơi này có tiền! Nhanh lên! Động tác nhanh lên!”
“Đầu nàng còn đang chảy máu, cứu nàng trước đã!”
“Thiên Hà! Thiên Hà! Ngươi tỉnh lại đi!”
Một nhóm người toàn thân chật vật, hầu hết vũ khí đều có vết máu. Vọt vào từ cổng Đan đường.
Trương Vinh Phương nhận thấy hầu hết quần áo trên người bọn họ đều có thêu một chữ Vân trên ngực trái.
“Những người đó là ai vậy?” Mấy người dừng lại xem náo nhiệt bên cạnh hắn nhỏ giọng trao đổi.
“Có vẻ như là Vân Vụ sơn trang gần đây. Lúc sáng nghe nói bọn họ đã bị người thần bí tấn công, thương vong cực kỳ nghiêm trọng. Hiện không rõ tung tích của Bát Diện Thần Kiếm Ngụy trang chủ.” Một người khác nhỏ giọng trả lời.
“Lúc sáng ngươi bị nha môn gọi đến là làm việc này à?”
“Ừ, mấy người bọn ta đang tạm giữ chức cùng nhau trong nha môn, phải chịu trách nhiệm kiểm tra thi thể trước. Haizz, chết nhiều người lắm. Thi thể phải dùng xe đẩy chở đi đấy.”
Thanh âm của những người này cực kỳ thấp, nhưng khó ngăn nỗi ngũ quan nhạy cảm của Trương Vinh Phương, có thể nghe rõ ràng mọi nội dung.
“Vân Vụ sơn trang?” Đột nhiên hắn sửng sốt.
Mấy ngày trước, Phó lâu chủ Kim Sí lầu tên là Trọng Minh đã từng nói với hắn nếu xảy ra chuyện gì, có thể đến Vân Vụ sơn trang tìm Bát Diện Thần Kiếm Ngụy Phong nhờ giúp đỡ.
Mà hiện tại…
Trở lại động phủ.
Thùy Khê đã rời đi, Trương Vinh Phương đóng cửa một mình và xem xét tất cả đồ trang trí trong động phủ. Lò luyện kim đan khổng lồ kia vẫn còn dư nhiệt độ do vừa nãy luyện đan để lại. Trong không khí cũng lưu lại hơi khói luyện đan nhàn nhạt.
Hắn đặt túi dược liệu trong tay xuống dưới giá gỗ, lấy công thức bài thuốc vừa ghi ra. Nghĩ lại những câu nói vừa rồi nghe thấy.
Đông tông của Vân Vụ sơn trang cuối cùng cũng như mặt trời lặn phía Tây, thật ra lúc đầu nhìn thấy Thiên Nữ đem theo hắn hung hăng cuồng bạo Thành Đàm Dương, hắn đã cảm thấy bá đạo như vậy sẽ không kéo dài được lâu. Chỉ là không ngờ rằng, hiện tại mới bao lâu, tất cả liền thay hình đổi dạng. Ngoài cửa động thỉnh thoảng có tiếng đạo nhân dẫn đạo đồng đi qua.
Tiếng bước chân và âm thanh di chuyển khoáng thạch nặng đã đánh thức hắn khỏi trạng thái nhập thần. Nhìn phương thuốc trong tay, Trương Vinh Phương thở dài một hơi. Không quản nữa, luyện đan trước. Có vẻ như tương lai chỉ có thể tiến từng bước một. 'Hắn nhanh chóng lấy dược liệu ra, sắp xếp như cũ. Nhiều dược liệu tùy thời có thể dùng ngay, cần phải chế qua mới dùng được. Sau một hồi bận rộn, bên ngoài trời đã tối muộn.
Đã gần mười giờ tối, Trương Vinh Phương mới làm xong tất cả các loại thảo mộc. Đây cũng là bởi vì một số dược liệu này đã chuẩn bị từ trước, có một loại dược liệu tên là Ngu Sơn, cần phải rửa sạch và phơi khô, sau đó đem phơi trong không khí một tháng.