TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 537: Gần (5)

Lục phủ ngũ tạng của cơ thể con người đều có âm dương. Chỉ khi có trung tính ôn hòa, mới có thể cường thịnh. Không thể sử dụng thuốc một cách tùy tiện.” Thanh U nghiêm túc trả lời.

“Người bạn của ta cũng đã từng gặp rất nhiều danh y, kết quả chẩn đoán đều giống nhau. Tất cả đều nói là do hắn bẩm sinh có khả năng hấp thụ yếu.” Trương Vinh Phương nghiêm túc nói.

Giờ đây, hắn đã hiểu rõ hơn về bản thân mình, thông qua việc cải thiện các kỹ năng luyện đan, cũng có nhiều hiểu biết hơn.

Bây giờ, hắn mơ hồ cảm thấy điểm thuộc tính của mình chủ yếu được tích góp từng tí một do hấp thu thức ăn vào đường ruột.

Miệng và dạ dày xử lý thức ăn thành trạng thái mà ruột có thể tiêu hóa và hấp thu để có thể hấp thụ được. Do đó, chính đường ruột mới thực sự hấp thụ chất dinh dưỡng.

Chức năng của các cơ quan còn lại của hệ tiêu hóa là tiết ra dịch tiêu hóa và xay thức ăn bằng các chuyển động cơ học.

Chỉ có đường ruột mới là nơi hấp thụ thực sự.

Với thể trạng luyện võ của hắn, cơ bắp toàn thân tràn đầy sức mạnh, năng lực nhu động và tiết dịch tiêu hóa của nội tạng cũng không tồi.

Vì vậy, nếu suy nghĩ một cách cẩn thận, nhân tố quyết định duy nhất chính là đường ruột.

Kết luận này cũng trùng khớp với lý thuyết y học hiện đại mà hắn đã nghe ở kiếp trước.

“Khả năng hấp thụ à?” Thanh U trầm ngâm: “Đúng là có một vài phương thuốc có thể thử xem. Ta nói ngươi nhớ.”

“Vâng.” Trương Vinh Phương nhanh chóng lấy giấy bút ra.

“Quan Dương đan có thể nâng cao khả năng hấp thụ, nhưng uống quá nhiều sẽ làm khô nóng, dẫn đến mất cân bằng âm dương của tỳ vị.

Nhất Quán tán có thể nâng cao khả năng hấp thụ, nhưng có chứa độc tính của thuốc nên không thích hợp dùng trong thời gian dài.” Thanh U nói liên tiếp hai phương thuốc, sau đó dừng lại.

“Thực ra nếu thực sự không có cách nào, cấu tạo bẩm sinh không có sức, cũng có thể chế biến thức ăn thành dạng lỏng để dễ hấp thu và tiêu hóa nhất có thể. Đồng thời ăn nhiều thức ăn mỗi thứ một ít và thường xuyên (chia nhỏ thành nhiều bữa).

Một mặt có thể giảm gánh nặng cho tỳ vị, mặt khác mỗi lần ăn một chút ít, tăng thêm số lần sẽ rất tốt cho việc hấp thu.”

Trương Vinh Phương nghe vậy, đột nhiên hai mắt sáng rực lên. Đúng vậy!

Trước đây hắn vẫn luôn rơi vào chỗ nhầm lẫn.

Nghĩ rằng nhất định phải tìm một phương thuốc bổ sung máu để đẩy nhanh việc tích lũy điểm thuộc tính. Nhưng, phương thuốc bổ máu thực ra lại tạo ra gánh nặng cho dạ dày.

Nhưng nếu phân tán các loại phương thuốc bổ máu bên trong, uống thành nhiều bữa và tăng sức ăn lên nhiều lần, Trương Vinh Phương nghe được mấy lời chỉ điểm của Thanh U, đột nhiên suy nghĩ của hắn đã mở ra. Tầng tầng lớp lớp các phương pháp nhanh chóng lướt qua tâm trí hắn.

“Đa tạ Đan sư!” Hắn không nói hai lời, thừa dịp Thùy Khê đang thu thập những thứ khác làm cắt ngang, nhanh chóng nhét một cuốn đồ vật vào trong tay áo của Thanh U.

“Ừm. Trở về nhớ tìm bạn của ngươi thử xem. Nếu không có tác dụng thì hỏi lại ta. Thực ra, tốt nhất là bản thân hắn nên đến gặp trực tiếp.”

Thanh U liếc nhìn giá trị của cuốn đồ vật, trong ánh mắt lóe lên một tia hài lòng.

“Cám ơn Đan sư đã chỉ điểm. Đương nhiên rồi.” Trương Vinh Phương cung kính nói.

Lúc này Thanh U mới gật đầu hài lòng, chắp tay ra sau lưng chuẩn bị rời khỏi động phủ. Đột nhiên lão ta hình như nghĩ ra điều gì đó, dừng bước, quay người lại.

“Đúng rồi, ta nhớ rằng, trước đây đã từng xem, có một môn võ công chuyên luyện ăn.”

Loại võ công này dường như có thể tăng cường khả năng tiêu hóa và hấp thụ của con người. Nếu ngươi quan tâm, có thể tìm kiếm xem thử.

Ngươi có thể đến Thư Xá Đan Đường tìm Đan phương, báo tên của ta, đi vào tìm một ít Đan kinh dùng chung. Có lẽ là có ghi chép đấy.”

Trong lòng Trương Vinh Phương lại nghiêm túc ghi nhớ một lần nữa, chắp tay ôm quyền.

“Tạ Đan sư!”

Lúc này Thanh U mới gật đầu, quay người hoàn toàn rời đi.

Bây giờ Trương Ảnh này đang được Đường chủ Đan đường quan tâm, lão ta cũng nên chăm sóc thêm một tí.

Nhìn đối phương rời đi, Trương Vinh Phương và Thùy Khê lên tiếng chào hỏi, rồi dự định đi đến Thư Xá Đan Đường một chuyến.

Hắn không thể chờ đợi được nữa, muốn tự mình thử Đan phương mà Thanh U vừa nói một chút.

“Nếu muốn tìm võ công có thể đến Ô Vân các.” Thùy Khê nhắc nhở: “Trong đó có rất nhiều loại võ công, ngươi có thể đi xem thử.”

“Cảm ơn.” Trương Vinh Phương gật đầu cảm ơn.

“Không cần cảm ơn, ta chỉ mới đến đó một lần, nhưng ở đó có quá nhiều môn võ công nên rất khó để chọn.” Thùy Khê nói.

“Được.”

Trương Vinh Phương định rời khỏi động phủ, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Thùy Khê ở bên cạnh.

“Làm sao? Có chuyện gì à?”

“Không có chuyện gì đâu. Ngươi cứ làm việc của ngươi đi.” Thùy Khê trong nháy mắt do dự, nhưng vẫn không nói ra. Dù gì thì nàng cũng không quen biết Trương Ảnh bao lâu nên có rất nhiều lời không dễ nói.