Không chút nào để ý đến nước bọt trên đó.
“Thịt nướng do Long Vương ban tặng thật là ngon! Đa tạ Long Vương đã ban cho thịt!” Trình Huy không chút nào để ý, vừa gặm vừa lớn tiếng khen ngợi.
“Ha ha ha ha ha!”
Hải Long Vương ngồi trên bảo tọa, cười ha hả: “Thú vị, rất chi là thú vị.”
Đôi mắt lạnh lẽo của lão ta nhìn chăm chú Trình Huy.
“Nhưng, chỉ chừng này thôi mà muốn Bái Thần thì chưa đủ đối với ngươi, lâu chủ Kim Sí lầu đâu. Còn phải thể hiện một chút thành tâm nữa.”
“Tại hạ đương nhiên biết rõ!” Trình Huy thu lại nụ cười trên gương mặt, nghiêm mặt nói.
*
Thiên Bảo Cung.
Trương Vinh Phương trở về gian phòng nơi hắn ở. Lấy chìa khóa ra, đang định mở cửa.
Đột nhiên, hắn dừng bước chân, quay lại nhìn sân đối diện cửa phòng. Sân và cửa phòng được ngăn cách bằng một hành lang uốn khúc.
Trong hành lang uốn khúc người đến người đi rất chi là náo nhiệt. Nhưng lúc này, tầm mắt của Trương Vinh Phương không hề bị ảnh hưởng bởi những đạo nhân còn lại đi ngang qua.
Hắn nhìn thẳng vào cây Tinh Hoa ở phía trong sân.
Trên cây nở đầy Tinh Hoa trắng, dưới nụ hoa màu trắng dường như có thứ gì đó khẽ nhúc nhích.
Không giống như gió thổi động đậy, mà giống như một loại chim nào đó hơn. Trương Vinh Phương mơ hồ nghe thấy âm thanh gì đó.
Hắn im lặng một lúc, đặt chìa khóa trong tay xuống, xoay người đi về cây Tinh Hoa. Đi đến dưới tàng cây.
Làn gió nhẹ thổi qua, một ít phấn hoa màu trắng bay tán loạn, hương thơm ngào ngạt khiến hắn hơi ngứa mũi.
Đưa tay ra một chùm cành hoa, hắn hơi sửng sốt.
Dưới cành hoa, có một chú tiểu hồng điểu quen thuộc.
Tiểu hồng điểu có thân hình thuôn dài, còn có một cái lông trắng trên đầu mang tính biểu tượng. Nhắc hắn nhớ về chú tiểu hồng điểu của mình lúc còn ở Đàm Dương.
Con tiểu hồng điểu đưa tin lúc đó cũng có ngoại hình tương tự. Nhưng Trương Vinh Phương biết con chim này không phải con kia.
Vì con chim đó đã chết ở Đàm Dương rồi.
Mà con này vẫn còn nhỏ, đôi mắt ngơ ngác, như thể nó mới lăn lộn cách đây không lâu.
Con tiểu hồng điểu ngẩng đầu lên, kêu to hai tiếng yếu ớt về phía hắn, như thể đang khẩn cầu. Không nói gì, Trương Vinh Phương vươn tay nhấc nó lên, nhét vào trong tay áo, bịt lại, rồi quay người trở về phòng.
Sau khi đóng kín cửa, hắn kiểm tra tiểu hồng điểu, gỡ ống trúc trên chân chim xuống, cuộn giấy bên trong chỉ viết một địa danh và thời gian.
Tiện tay vứt cuộn giấy đi, Trương Vinh Phương không hề để ý đến những thứ này.
Hắn lục tung tủ thuốc, nhanh chóng tìm thấy một ít Kim Sang Dược trị ngoại thương, bôi một ít lên vết thương ở phần lưng của Tiểu Hồng.
Hắn không biết liệu loại thuốc được chế cho người có thể chữa khỏi cho chim hay không.
Dù sao thì hắn cũng đã cố gắng hết sức, Tiểu Hồng có thể sống sót hay không chỉ có thể phó mặc cho số phận.
Cho chim ăn một ít nước và hạt lúa xong.
Trương Vinh Phương ngồi xếp bằng trên tấm bồ đoàn trên mặt đất trong gian phòng, cẩn thận suy nghĩ về những thông tin đã nhận được từ sư tôn mới của mình - Sùng Huyền đạo nhân suốt mấy ngày qua.
Chỉ tu văn công, nếu mình thật sự muốn đi con đường linh hóa, nhất định là lựa chọn tốt nhất. Với tuyệt học Thái Thượng Minh Hư công, còn có cao tu Đại Đạo Giáo tự mình chỉ điểm, mình nhất định sẽ có thể bước lên cấp độ Linh Tướng, ở giai vị đỉnh cao của Đại Linh.
“Nếu vậy, rất có thể bị khống chế cường đại, thật sự có ý nghĩa sao?” Trương Vinh Phương khẽ lắc đầu, hoàn toàn vứt bỏ con đường này trong đầu.
“Nhưng nếu không dùng linh hóa, chỉ dựa vào võ công thì có thể chống lại linh hóa được không?”
Các thế lực lớn đều là linh hóa, xung quanh Đại Đô, có thể nhìn thấy các cao thủ Linh Lạc ở khắp mọi nơi. Bọn họ đao thương bất nhập, thọ nguyên tăng trưởng, giết không chết, chém không đứt. Nếu không phải cùng là linh hóa, hoàn toàn không có cách nào làm gì được bọn họ.
Lúc trước võ công không có tác dụng gì đối với hai Linh Lạc đã tàn tạ mất đi ý thức. Thật ra, trong lòng Trương Vinh Phương cũng rất mờ mịt.
Ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hắn im lặng nửa ngày, cuối cùng quăng mớ rắc rối này ra sau gáy.
“Mặc kệ, trước tiên cứ nâng cao võ công lên rồi lại nói. Sau khi phá hạn phù pháp cuối cùng, sẽ có thể luyện tập được trạng thái cực hạn của Đại Đạo Giáo.”
Dù sao khoảng cách đến Luyện Thần hậu kỳ của mình còn rất lâu. Trong khoảng thời gian này, trước tiên cứ bí mật nâng cao võ công, sau đó đồng thời thu thập các loại tin tức về linh hóa.
Mình không tin trên đời này có thứ gì đó hoàn toàn hoàn mỹ, Trương Vinh Phương lập tức ngưng thần, nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện văn công.
Ngay khi bắt đầu tu hành, hắn liền phát hiện dường như có một số biến hóa rất nhỏ trên người mình.
Trên thanh thuộc tính, điều này được phản ánh trực quan hơn.