TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 534: Gần (2)

“Phí lời, Quan Hư Công chỉ là một phiên bản đơn giản hóa. Ngươi nghĩ lão đạo ta đi tìm Kim Đan dưới 30 tuổi ở khắp nơi để làm gì?” Nhạc Đức Văn tức giận nói.

Đột nhiên, giọng nói của lão dừng lại, cảm thấy hình như mình đã nói lộ hết rồi, vì vậy nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Khụ khụ, Quan Hư Công này á, thực chất là một phân hóa đơn giản từ văn công trong một tuyệt học đạo môn chúng ta - Thái Thượng Minh Hư công.

Mục đích là để tuyển chọn những đệ tử giỏi, những người thực sự có tố chất, sự kiên trì và tài năng.”

“Thái Thượng Minh Hư công?” Trương Vinh Phương hơi nheo mắt lại.

Trước đây hắn cũng cảm thấy sau khi Quan Hư Công đến Nguyên Anh, bổ trợ đối với sinh mạng, hiệu quả chi phí bắt đầu giảm xuống.

Không ngờ thì ra lại có thứ này.

“Được rồi, phương pháp chỉ truyền qua tai. Ta nói, ngươi nhớ kỹ. Thái Thượng Minh Hư công này sẽ cải thiện thân thể của ngươi nhiều hơn so với Quan Hư Công. Nhưng độ khó cũng lớn hơn.

Nếu ngươi có thể tu luyện đến Luyện Thần hậu kỳ trong vòng 20 năm tới, thì ngươi sẽ có thể chuyển hóa thành Linh Tướng. Đạt được lực lượng tuyệt đỉnh trong thiên hạ.” Nhạc Đức Văn thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói.

Ngay sau đó, lão bắt đầu giải thích cặn kẽ, mở rộng và thay đổi nhỏ nội dung nguyên bản của Quan Hư Công, bổ sung thêm rất nhiều điều mới.

Hơn nữa còn có một tâm pháp tương tự như quy tắc chung.

Tâm ám ngoại minh, trừng tinh định khí, máu thịt một thể, thần ý như đèn. Cho rằng minh hư.

Trương Vinh Phương chăm chú lắng nghe, lúc này hắn đã lặng lẽ mở thanh thuộc tính ra.

Lúc này, thanh thuộc tính không ngừng xảy ra những thay đổi mới theo lời giảng giải của Nhạc Đức Văn.

Dòng chữ gốc của Quan Hư Công dần dần mờ đi, dòng chữ mới xuất hiện. Biến thành [ Thái Thượng Minh Hư công (Cảnh giới thứ năm: Nguyên Anh trung kỳ) ]

Đồng thời, hắn âm thầm vận chuyển theo văn công mới, liền cảm giác được trong thân thể mình lại một lần nữa lấy đan điền Nguyên Anh làm trung tâm, tỏa ra từng vòng huyết khí rung động ra xung quanh.

Rung động nhỏ bé kia kéo dài, liên tục không dứt, giống như sóng âm, chấn động khiến toàn thân hắn tê dại.

Dần dần, Trương Vinh Phương từ từ rơi vào trạng thái kỳ diệu, tựa như ngủ mà không ngủ, tựa như định mà không định.

Bất tri bất giác, Nhạc Đức Văn cũng nhận ra sự biến hóa của Trương Vinh Phương, lão mỉm cười hạ giọng xuống, sau đó từ từ yên lặng.

Đưa tay phải lên.

Xoẹt!

Lần lượt từng bóng đen chợt lóe lên trong góc, chiếm vị trí quan trọng xung quanh tòa lầu nhỏ, đảm bảo không có bất kỳ người nào có thể đến gần làm phiền nơi này.

*

Đại Đô Tây tông.

Trong cung điện u ám dưới lòng đất, những bức tượng người và động vật có hình thù kỳ lạ, đứng sừng sững dọc hai bên đường chính.

Bức tượng giống như một vệ binh canh gác xung quanh.

Toàn thân chúng nó đen nhánh, mặc những dải vải voan mỏng đơn giản, cầm pháp khí trong tay.

Chỉ có một đôi nhãn cầu được chạm khắc từ dạ minh châu phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo. “Hoàng hôn Tây Sơn, mặt trời xuống biển.”

Trong chủ điện, hai bức tượng điêu khắc Thiên Nữ vóc dáng xinh đẹp màu đen, tay nâng chậu than hoa sen, chiếu sáng cả một vùng rộng lớn ở giữa.

Một hòa thượng to lớn với vô số mỡ khắp người đang ngồi ngay ngắn trên bảo tọa ở chủ điện.

Bảo tọa kia rộng hai mét, cao gần ba mét khá rộng rãi.

Mà hòa thượng ngồi ở trên đó lại giống như là một cục thịt mỡ, thân thể mạnh mẽ mở ra, lấp đầy toàn bộ chỗ ngồi.

Khuôn mặt lão ta đầy dữ tợn, đôi mắt như chuông đồng, đồng tử ánh lên vẻ hung ác như dã thú ăn thịt.

“Bây giờ mặt trời treo cao trên bầu trời cuối cùng cũng sắp rơi xuống. Trình Huy, xem ra ngươi đã có một lựa chọn cực kỳ sáng suốt.”

Bên dưới bảo tọa, có một nam tử cao lớn với thân hình vạm vỡ, hai tay lộ ra làn da màu đồng.

Nam tử đang quỳ một chân, cung kính hành lễ hòa thượng trên bảo tọa.

Trên người hắn ta khoác một chiếc áo choàng đen dày, che đi phần còn lại của cơ thể ngoại trừ cánh tay.

Một nụ cười nịnh nọt không tự nhiên xuất hiện trên khuôn mặt chữ quốc nhìn có vẻ uy nghiêm.

“Nước chảy về chỗ trũng, người thường đi đến chỗ cao, chỉ có thuận theo xu thế chung thì mới không bị thời đại nhấn chìm.

Hải Long Vương đại nhân, tại hạ chỉ là thuận theo thời thế thôi.”

“Thú vị thật.” Hòa thượng ngồi trên bảo tọa mỉm cười. Lão ta tiện tay lấy một miếng thịt bò nướng vừa to vừa dày từ một cái chậu thức ăn trong chỗ tối.

Lão ta mở to cái miệng lớn như chậu máu, chỉ vài ngụm đã nuốt chửng hơn phân nửa, nhai nuốt xuống.

“Hãy để ta nhìn xem quyết tâm của ngươi.”

Hòa thượng thản nhiên ném phần xương ống chân bò còn sót lại ra ngoài.

Chân bò lăn vài vòng rồi rơi xuống đất ngay trước mặt Trình Huy.

Trình Huy cười khà khà vài tiếng, nhặt xương chân bò lên, gặm từng ngụm từng ngụm.