TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 529: Nói (2)

“Đúng vậy, Nguyên Anh tiền kỳ sẽ gặp nguy hiểm lớn. Địa Thủy Phong Hỏa - Bốn kiếp cực kỳ nguy hiểm. Năm đó ta suýt chút nữa đã nằm lại trong Địa kiếp.”

Cái gọi là Địa kiếp có nghĩa là trong Nguyên Anh tiền kỳ, khí huyết toàn thân phải dồn về đan điền, thai nghén thân thể mới, nên thường có cảm giác bước đi hơi lơ lửng, sẽ khiến cho xương cốt bị xốp, thỉnh thoảng dễ vấp ngã, gãy xương.

Ngay cả những người luyện võ cũng vậy, cùng lắm là luyện võ để cho xương cốt, máu thịt của mình cường tráng hơn, tuổi thọ được lâu hơn.

Nhưng nếu kéo dài hết mức, thì sẽ hoàn toàn bị phế bỏ.

“Năm đó lão hủ suýt chút nữa đã bị hủy ở Phong kiếp.” Tạ Linh cũng nhớ lại, càng nghĩ càng sợ.

Phong kiếp thổi một hơi, đặc biệt là Nguyên Anh tiền kỳ, khi khí huyết tụ lại, sức đề kháng của các bộ phận còn lại trong cơ thể giảm xuống đáng kể, nếu không cẩn thận sẽ bị cảm mạo, phát sốt, nhiễm phong hàn.

Lâm Thanh Hồng im lặng.

“Tiền kỳ của ta là Hỏa kiếp... Quả thật rất gian nan.”

Hỏa kiếp là bốc lửa, lửa giả dâng lên, khoang miệng lở loét, đau họng, tay chân phát sốt, hay quên.

Khi đó hắn ta suýt chút nữa trở thành một tên ngốc.

Cả ba liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới hiểu rõ dụng tâm lương khổ* của Chưởng giáo.

*dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.

Bây giờ thả đệ tử này ra, đồng nghĩa với việc Trương Ảnh đã vượt qua Nguyên Anh tiền kỳ, bước vào trung kỳ ổn định.

“35 tuổi Nguyên Anh trung kỳ... Quả thật là trời phù hộ cho Đại Đạo ta...” Phương Tri Quân thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm.

“Nếu không phải Phương huynh kiên trì theo ý kiến ​​của mình về chuyện này, sau đó chúng ta sẽ di hận* vạn năm mất...” Tạ Linh cảm kích nói.

*để lại mối hận sau khi chết.

Nàng và Lâm Thanh Hồng suýt chút nữa đã trục xuất Trương Ảnh ra khỏi Đạo Cung. Nếu làm như vậy thật, chỉ sợ sau này Chưởng giáo sẽ tát thẳng vào mặt mất.

Đến lúc đó, hai người bọn họ có thể giữ được vị trí Cung chủ hay không lại là một chuyện.

Ngay lập tức, Lâm Thanh Hồng và nàng nhìn nhau, trong lòng đều dấy lên một nỗi sợ hãi sâu sắc, sau đó cùng nhau cúi đầu vái chào về phía Phương Tri Quân.

“Đa tạ Phương huynh đã cứu giúp!”

“Sao hai vị lại làm đến mức này chứ!” Phương Tri Quân vội vàng bước đến nâng dậy.

“Hơn nữa, lời xin lỗi này không nên nói với ta, mà phải nói với Trương Ảnh sư điệt mới đúng.” Hắn ta nghiêm túc nói.

Hai vị cung chủ gật đầu, rất đồng ý.

Nghĩ lại mình nhất định phải tìm cách bù đắp cho vị này mới được.

*

*

*

Trong một tòa lầu nhỏ đầy những bức chân dung đen trắng.

Trương Vinh Phương thay một chiếc áo choàng đạo nhân thuần trắng, đeo tấm bảng thiếp thân Sùng Huyền đạo nhân cho, sau đó đeo một chiếc khăn đen chữ nhất.

Cái gọi là khăn chữ nhất là chiếc dây lưng màu đen có khóa bằng ngọc.

Đạo Môn không cho phép bất kỳ đệ tử nào đeo trang sức đi vào thần điện, vì vậy bình thường các đạo nhân cần phải đeo đạo khăn hoặc đạo mão.

Còn việc chọn đạo khăn hay đạo mão thì tùy thuộc vào sở thích cá nhân. Mỗi giáo phái, mỗi khu vực cũng khác nhau.

Sở dĩ khăn chữ nhất có màu đen cũng là bởi vì Đạo Môn còn gọi là Huyền Môn.

Huyền nghĩa là đen.

Bước vào tòa lầu nhỏ, thuận thế đi lên lầu ba.

Nhìn thoáng qua, hắn đã thấy lão đạo Nhạc Đức Văn đang đứng trên một chân, hai mắt như muốn nhắm lại. Hình như đang luyện công.

Động tác của lão rất ung dung, nhảy nhảy như một con chim lông trắng, tư thế vừa lúng túng vừa buồn cười.

Nhưng vẻ mặt của vị này lại cực kỳ nghiêm túc.

Trương Vinh Phương đợi ở bên cạnh, không lên tiếng.

Có thể nói hắn bị lão đạo trước mặt này thuyết phục hoàn toàn, ngay cả Thiên Nữ cũng không nhìn ra được tuổi thật của hắn.

Vậy mà lão đạo này chỉ mất mười mấy phút đã tìm ra rành mạch.

Không có nghi ngờ chút nào, vị Sùng Huyền này chắc chắn là một đại lão cao thủ hàng đầu.

Hơn nữa, Đại Đạo Giáo nhìn bề ngoài cũng không đơn giản như vậy, vì vậy lúc này hắn cúi đầu liền bái không chút do dự.

Ở thời đại này, thế đạo này, có quá nhiều sự thật quỷ dị.

Linh Lạc Bái Thần gì gì đó trông thì có vẻ rất nguy hiểm. Với trình độ của hắn hiện tại, nếu không tìm được một cây đại thụ để hưởng bóng mát sẽ khiến hắn có phần bất an.

Trương Vinh Phương luôn có cảm giác không thể hiểu rõ với thế đạo này.

Dù là Linh đình hay Mật Giáo, Bái Thần Linh Lạc và cảnh giới cực hạn của con người, đều cho người ta cảm giác như đang bị bao phủ trong sương mù.

Vì vậy, hắn rất muốn tìm ra một bước đột phá, để hiểu, để biết rõ, tiếp theo chính mình nên đi về phía trước như thế nào, mới có thể lẩn tránh mở những hố trời cực lớn có thể tồn tại kia.

Trọn vẹn hơn mười phút.

Nhạc Đức Văn mới từ từ thu lại quyền cước, hai chân đạp xuống đất, mở hai mắt ra.

Phù~~~

Lão thở hắt ra một hơi dài. Cái bụng bự lắc qua lắc lại, cảm giác rất thích.

“Đến rồi à?”