TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 528: Nói (1)

Hai vị cung chủ khác cũng chậm rãi đi vào từ hai lối vào khác.

Đạo nhân tùy tùng sau lưng ba người tự giác rời đi, thuận tay đóng cửa lại, không cho bất kì người nào tới gần.

Trong điện Thái Huyền thờ phụng một trong Tam Thanh, Thái Thanh Đạo Đức thiên tôn, được cất giữ.

Mặc dù Đại Đạo Giáo thờ Ngự Cảnh Hàn Thạch thiên tôn, nhưng vẫn thờ phụng Thánh Nhân Tam Thanh được Đạo Môn công nhận.

Thật ra, rất nhiều người tin rằng Ngự Cảnh Hàn Thạch thiên tôn là một trong những hóa thân của Thái Thanh Đạo Đức thiên tôn.

Quan điểm này khá phổ biến vào thời Ngũ Tổ.

Lúc này, trong thần điện, thiên đỉnh đặc biệt hình tam giác có một giếng trời mở xiên dài mảnh từ bên này sang bên kia.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua những tuyến hình giếng trời này, chiếu xuống mặt đất, giống như một bức tường pha lê màu vàng.

Phương Tri Quân, Tạ Linh, Lâm Thanh Hồng.

Ánh mắt của ba người lúc này đều tập trung vào trung tâm của thần điện.

Trên cành san hô tím trang trí có một con đại bàng to lớn cánh đen đầu trắng đang đứng.

Thỉnh thoảng đại bàng nghiêng đầu chải chuốt bộ lông của mình.

Trên cẳng chân của nó buộc một ống trúc kích thước bằng một cây nến thông thường.

“Là pháp dụ của Chưởng giáo gửi đến.”

Lâm Khánh Hồng tiến lên một bước, tới gần đại bàng, đưa tay ra.

Trong lòng bàn tay hắn ta đã chuẩn bị sẵn một ít thịt thái hạt lựu. Thừa dịp đại bàng cúi đầu mổ, hắn ta nhanh chóng xoẹt ngón tay, tháo ống trúc xuống.

Ném ống trúc cho Tạ Linh.

“Ngươi gỡ ra đi.”

Tạ Linh gật đầu, bắt lấy ống trúc, nhanh chóng mở ra, đổ ra mảnh vải lụa bên trong.

Tấm vải lụa được mở ra, trên đó lít nha lít nhít những chữ nhỏ.

“Pháp dụ của Chưởng giáo: Không cần thảo luận về chuyện Trương Ảnh của Kim Sí lầu nữa.

Trương Ảnh này vốn là một thiên tài bên ngoài của Đại Đạo Giáo ta, bây giờ đã hoàn thành việc ẩn nấp, lẽ ra nên trở về.

Niệm thiên tư bất phàm, đạo tâm chân thành, 35 tuổi đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh. Mặc dù đã trải qua trăm cay nghìn đắng, vẫn tuân thủ giáo nghĩa, giữ vững bản tâm.

Hôm nay, tháng 6 năm 1185, dự định nhận Trương Ảnh làm đệ tử quan môn thứ hai của Sùng Huyền Môn.

Lệnh này không được truyền ra ngoài, xong.”

Tạ Linh sau khi đọc xong, vẻ mặt hơi sững sờ.

Ba mươi lăm tuổi? Nguyên Anh?

Đây là kết quả tự mình kiểm tra của Chưởng giáo sao?

Không phải trước đây nói là Kim Đan à?

Nàng hơi không thể tin nên tỉ mỉ đọc lại pháp dụ từ đầu đến cuối một lần nữa.

Đọc nhìn lui nhìn tới nhiều lần ở chỗ của Nguyên Anh, chắc chắn mình không nhìn nhầm, mới lấy lại tinh thần.

“Chuyện này… 35 tuổi Nguyên Anh… Có khi nào Chưởng giáo điều tra sai rồi không?” Nàng hơi chấn động, ngập ngừng nói.

Khi Lâm Thanh Hồng lần thứ nhất nghe thấy, sắc mặt khẽ thay đổi.

“Có lẽ không đâu. Chưởng giáo sẽ không bao giờ ban hành pháp dụ chỉ vì một người 35 tuổi Kim Đan. Cho nên, chuyện này rất có thể là sự thật!”

Hai tay hắn ta hơi nắm chặt, vừa buông ra, chỉ cảm thấy lòng bàn tay mơ hồ chảy ra mồ hôi.

Nghĩ đến chuyện trước đây, bọn họ suýt chút nữa đã trục xuất tuyệt đỉnh thiên tài như vậy ra khỏi Cung môn.

Trong lòng hắn ta có phần nghĩ mà sợ.

Nếu một thiên tài văn công đạt được trình độ như vậy, nếu bị Chân Nhất Giáo lấy đi... Sau này, đợi đến khi Trương Ảnh này trưởng thành, lúc hai giáo tranh chấp... Hắn ta và Tạ Linh sợ là sẽ bị đóng đinh vào cái cột sỉ nhục mãi mãi mất!

“Phương huynh...” Giọng nói của Lâm Thanh Hồng có chút chua, nhìn Phương Tri Quân. “Lúc trước ngươi cố gắng bảo vệ người này như thế, có phải đã sớm nhận được một số tin tức phải không?”

Phương Tri Quân cũng phục hồi tinh thần lại, cười khổ một tiếng, lắc đầu.

“Nếu như ta đã biết từ sớm, trước đây cần gì phải khổ sở tranh chấp, náo đến tình trạng như thế? Chỉ là...”

Hắn thở hắt ra một hơi dài, có một số chuyện khó có thể nói ra.

n cứu mạng của Thiên Nữ năm đó, cuối cùng đã trả được.

“Chẳng trách...” Hắn thở dài: “Chẳng trách toàn bộ võ công của Trương Ảnh này đều là phù pháp của giáo ta. Bây giờ xem ra, có lẽ là một trong những đòn bí mật do chính tay Chưởng giáo chôn giấu. Chưởng giáo thật đúng học cứu Thiên Nhân, công tham Tạo Hóa, vượt xa những gì chúng ta suy nghĩ!”

Hai người còn lại đều gật đầu.

“Ừ... Trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy... Thiên tài thế này, chỉ sợ ngay từ đầu đã là Chưởng giáo dạy dỗ đến bây giờ rồi... Chẳng trách... Chẳng trách...” Lâm Khánh Hồng thở dài nói.

“Chẳng trách cái gì?” Tạ Linh hỏi.

“Chẳng trách Chưởng giáo vẫn không đi tìm kiếm đệ tử quan môn ở khắp nơi.

Bây giờ nhìn lại, thì ra đã thả đệ tử ra ngoài từ lâu, trải qua kiếp số, an toàn vượt qua Nguyên Anh...”

Nguyên Anh tiền kỳ phải độ kiếp.

Cả ba người ở đây đều biết điều này.

Nghe Lâm Thanh Hồng vừa nói thế, Tạ Linh và Phương Tri Quân ngay lập tức hiểu ra.