TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 517: Tìm kiếm (1)

Đại bộ phận trong đó là đạo đồng mang theo đạo phó, một phần nhỏ là kẻ ngoại lai sớm đã đến đây chờ đợi cầu đan.

Người Đan đường rất dễ phân biệt, cả đám đều treo bảng hiệu đại biểu Đan đường ở chỗ bắt mắt nhất.

Trương Vinh Phương nhìn Thùy Khê bên cạnh.

Cô nương này rất là tự hào đeo bảng hiệu trên cổ, tấm bảng kia rất giống bảng tên chó, nhoáng lay động lúc đi lại.

Phối hợp với lúc này nàng đang ăn que thịt nướng cay, thỉnh thoảng lè lưỡi hà hơi, thật sự có hơi cay con mắt.

Hắn thì là cột bảng hiệu vào một nửa cánh tay, như vậy không dễ rơi, còn có thể làm cho tất cả mọi người thấy rõ.

"Nói mới nhớ, gần đây người đi cầu đan xin thuốc càng ngày càng nhiều. Trước đó không lâu ta còn chứng kiến một ít đại quý tộc quý nhân Đại Đô tự mình đến." Thùy Khê nhỏ giọng nói.

"Đại quý tộc?"

"Đúng vậy." Thùy Khê gật đầu: "Thậm chí còn có người của Nghiêm Thuận vương phủ, chính là một trong sáu vương của Đại Linh, quyền thế ngập trời! Thế mà cũng đi cầu thuốc trong khoảng thời gian này."

"Xem ra tình thế bên ngoài thật sự không tốt?" Trương Vinh Phương nói khẽ.

"Không phải là không tốt bình thường đâu." Thùy Khê thở dài, "Gần đây luôn xảy ra các loại án mạng, khắp nơi đều bộc phát sự kiện đánh nhau ẩu đả, những cao thủ võ công kia tính khí nóng nảy, một lời không hợp là muốn mạng người, hơi không chú ý là tàn tật suốt đời. Hầy."

Nàng thở dài một tiếng, không biết là đang cảm thán thế đạo nguy hiểm, hay là thán người học võ nguy hiểm.

Hai người đưa tài liệu luyện đan hôm nay đi, một đường dọc theo con đường ở trong Đan đường, đi đến tụ chậu than số 134.

Bọn họ đi đường chuyên môn vận hàng.

Cách đó không xa mười mấy mét, còn có hai đạo nhân Đan đường đi lại trên con đường chuyên môn cung cấp cho người xin thuốc bên ngoài.

Ba con đường song song lẫn nhau, ở giữa ngoại trừ ụ đá đơn giản cách ra, còn có từng đội từng đội đạo nhân võ công trông coi.

Những đạo nhân này đeo khảm đao, cánh tay mang khiên, dáng người khôi ngô, mắt lộ ra cảnh giác cảnh giới tứ phương.

"Đạo trưởng! Van ngươi, con ta thật sự không chịu nổi nữa! Không có thuốc chống đỡ cho nó, nó, nó…."

Một nam tử tuổi chừng năm sáu mươi quỳ rạp xuống đất bộp bộp lạy lục một đan sư, khóc ròng ròng.

"Vân Thạch đạo trưởng. Chúng ta chỉ cần một viên, một viên là được! Thật sự, chỉ cần một viên." Nam tử kia run rẩy toàn thân, cầm một chồng ngân phiếu trong tay, đưa qua cho người phía trước.

Nhìn kỹ lại, trong ngân phiếu còn xen lẫn rất nhiều tiền giấy dính mì sợi, còn có một ít đồng tiền bạc vụn.

Sắc mặt Vân Thạch đạo nhân bị ngăn lại không bất ngờ, không nhìn đối phương một chút nào.

"Băng Xích đan đã sớm chia xong số định mức rồi, ngươi tới chậm."

Hắn ta phất phất tay, đạo nhân phòng giữ bên cạnh lập tức tiến lên, kéo nam tử quỳ trên đất ra ngoài.

"Đi thôi." Sắc mặt Vân Thạch đạo nhân bình tĩnh, mang theo đạo đồng thẳng đi về phía chậu than.

Nam tử sau lưng đau khổ cầu khẩn, không ảnh hưởng tốc độ hắn ta rời đi chút nào.

Nam tử điên cuồng muốn xông lên, lại bị đạo nhân bắt lấy kèn chặt, không thể tránh thoát.

Trương Vinh Phương thu tầm mắt lại, thở dài trong lòng. Hắn đã thấy tình cảnh như vậy nhiều lần.

Mặc dù đến Đan đường chưa tới mấy ngày, nhưng mỗi ngày ở đây đều sẽ trình diễn một màn cùng loại.

Hắn nhìn ra xa xa, thu cảnh tượng toàn bộ nội viện Đan đường vài trăm mét vào đáy mắt.

Trên ba con đường.

Một đường thuộc về xin thuốc xếp đầy người đến đây xin thuốc.

Phần lớn bọn họ quần áo lộn xộn, rõ ràng mặc cẩm bào cẩm y, nhưng phần lớn là sắc mặt tiều tụy.

Rất nhiều người hoảng thần, hai mắt sưng đỏ, giống như mới khóc.

Còn có người vội vã cuống cuồng, nhìn chung quanh, giống như đang lo lắng bị người khác cướp đi đan dược mà mình muốn.

Mới thoáng cái, hắn còn chứng kiến một nam hài gầy yếu được mẫu thân ôm vào trong ngực.

Nam hài suy yếu mở to hai mắt, dùng hai tay đã không còn bàn tay, vất vả kẹp lấy một cái chong chóng màu đỏ.

Gió thổi qua, chong chóng chuyển.

Nam hài vui vẻ cười lên.

"Mỗi ngày đều có nhiều người thế này đi cầu đan dược sao?" Trương Vinh Phương lên tiếng hỏi.

"Ngươi muốn hỏi, rõ ràng bọn họ không thiếu tiền, vì sao vẫn sẽ như thế đúng không?" Thùy Khê ở bên cạnh nói.

Không chờ Trương Vinh Phương trả lời, nàng tiếp tục nói.

"Ngươi cũng đã biết, Đại Đạo Giáo ta ngoại trừ là đạo môn đại giáo thứ hai, đồng thời còn là một trong những thánh địa y đạo nổi danh nhất cả Đại Linh."

"Thánh địa y đạo" thực ra Trương Vinh Phương cũng có thể đoán ra.

Đại Đạo Giáo có tiền, có người, có rảnh rỗi, tự nhiên có nhiều thời gian nghiên cứu đan dược y thuật.

Cho dù y thuật chỉ là bổ sung, nhưng tháng ngày tích lũy lại cũng tương đối ghê gớm.

Đột nhiên, ánh mắt Trương Vinh Phương khẽ động, chú ý tới trong đội ngũ xin thuốc có một nữ tử mặc áo dài xanh nhạt, đầu đội vật trang sức sừng hươu san hô đen quý khí, đang mang theo hai tên tôi tớ được đạo nhân Đại Đạo Giáo đặc biệt mở đường, một đường đi đến phía trước.