TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 509: Trắc (4)

Nhưng bây giờ...

Một đạo "đồng" như vậy, mà vẫn có thể nhét vào được...

Là đầu óc của hai vị chủ phòng có vấn đề, hay là thường thức có vấn đề??

Hắn ta với tư cách là đan sư tiêu chuẩn trên trung bình trong Đan đường, thế mà cũng gặp được chuyện khoa trương cỡ này.

Nhìn Trương Vinh Phương trước cửa, Thanh U bất đắc dĩ xua tay.

"Ngươi... vào trước đi, ngồi xuống bồ đoàn. Chờ đan thành rồi lại nói."

Trương Vinh Phương đáp một tiếng, đi vào đóng cửa lại, sau đó thành thật ngồi xuống bồ đoàn.

Mục đích hắn tới nơi này là tìm đan dược Mê Lân Ngọc Tủy.

Nếu như có thể mà nói, hắn hy vọng tốt nhất là mình tự tay nắm giữ phương pháp chế tạo.

Ngoài ra, xem tư thế Thiên Bảo cung của Đại Đạo Giáo.

Mấy ngày nay lúc hắn luyện võ, ngũ giác nhạy bén, thường xuyên có thể phát giác được một ít cao thủ thân pháp lực lượng cực mạnh, lặng yên tới lui trong cung.

Mà tần suất cực cao.

Cứ như vậy mấy ngày này, hắn mơ hồ phát giác được, tối thiểu có bốn vị cao thủ cấp độ Siêu Phẩm đi qua đi lại ở chung quanh hắn.

Tốc độ thân pháp cấp tốc như thế hoàn toàn không phải là cửu phẩm có thể so sánh.

Trong đó có một người, thậm chí ngay cả với thân pháp lúc này của hắn cũng có chút tự than rằng không bằng.

Mọi thứ trên đều cho thấy, Tổ Đình Thiên Bảo cung Đại Đạo Giáo hoàn toàn không phải đơn giản như tưởng tượng.

Rõ ràng chỗ này giấu giếm rất rất sâu.

Nghĩ cũng đúng, một giáo phái bình thường chủ tu văn công dưỡng sinh, tìm đâu ra được nhiều cao thủ như vậy để bảo vệ?

Hoặc là bản thân những cao thủ này xuất thân từ giáo phái, hoặc là...

Trương Vinh Phương thu liễm tâm tư, bắt đầu nghiêm túc tập trung vào thủ pháp luyện đan của Thanh U đạo nhân.

Từng loại dược liệu, kim loại, khoáng thạch bị ném vào Đan lô, trong đó thế mà còn bỏ vào một con gà sống.

Con gà kêu to, giãy dụa, bị ném vào Đan lô nên nhanh chóng ngay cả lông cũng tỏa ra từng luồng hương thịt nướng.

Xuyên qua lỗ thủng có thể nhìn thấy nó chậm rãi đổi vàng, biến thành đen, trở thành than cốc.

Trong lòng Trương Vinh Phương lắc đầu.

Tiếp đó là nghe Thanh U đạo nhân bắt đầu giảng giải, nội dung chính là, vừa rồi luyện đan gì? Chỗ nào cần phải chú ý?

Nữ đạo đồng người Hồ Tây Thùy Khê bên cạnh, nghiêm túc lấy giấy bút ghi chép.

Trương Vinh Phương cũng đi theo nghiêm túc nghe giảng.

Mặc kệ làm sao, mặc kệ nhìn thì hoang đường thế nào, tối thiểu luyện đan thuật của thế giới này, có thể luyện được đan dược thần kỳ kích thích cơ thể, bước vào Siêu Phẩm.

Cho nên học trước đã lại nói.

"Đan phương này có thể dùng cho thanh phổi dưỡng thần, thăng dương định âm, có hiệu quả trị liệu không tệ đối với người bệnh cơ thể âm hư, có nốt ban đỏ. Chỉ là thời gian ăn không thể quá một tháng..."

Thanh U đạo nhân cẩn thận giảng giải, thỉnh thoảng còn có thể dừng lại, chờ đợi hai người thông hiểu ghi nhớ.

"Thời gian luyện đan phải chú ý lựa chọn sử dụng Đan lô, mức lửa, cách thức thu lấy, mỗi đan pháp tương ứng với các Đan phương khác nhau, giai đoạn trước sau thành đan cũng cần nắm chắc thời cơ..."

Có vẻ là vì Trương Vinh Phương vừa tới, Thanh U đạo nhân giảng giải từ đầu tới cuối, yếu quyết làm sao luyện đan một lần.

Trong đó thỉnh thoảng biểu thị phương pháp cụ thể.

Như thế khiến Trương Vinh Phương đã hiểu rất nhanh, tất cả quá trình luyện đan đại khái.

Mà điều hắn cần làm chính là chú ý mức lửa, phụ trách thông gió. Cho nên được gọi là đồng tử chưởng hỏa.

Thanh U đạo nhân cũng mặc kệ hắn nghe có hiểu hay không, giảng một mạch toàn bộ tất cả điểm quan trọng cần thiết phải chú ý lúc quản độ lửa một lần, sau đó ném cho hắn một quyển sách, để hắn tự học tập.

Trương Vinh Phương cũng không thèm để ý, chỉ là luyện đan mà thôi, hắn dự định học hết trước, kiểm tra thử thanh thuộc tính có phản ứng hay không.

Dựa theo đạo lý mà nói, thanh thuộc tính võ công có thể hình thành kỹ năng, kỹ năng còn lại hoàn chỉnh sau khi Nhập Môn, hẳn là cũng có thể hình thành kỹ năng.

Cho nên hắn dự định thử một chút.

Ngoài ra, hắn còn tính toán đợi một thời gian nữa, tìm thời cơ phù hợp, để lộ mình đột phá tu vi Nguyên Anh, sau đó làm cho cao tầng Đại Đạo Giáo chú ý.

Bốn mươi tuổi Kim Đan lại không quan tâm, vậy bốn mươi tuổi Nguyên Anh thì sao? Ít nhiều cũng có thể có đãi ngộ tốt chút chứ?

Bây giờ độ tuổi của hắn đã định ra, cũng có thể tra tài liệu, không tin đột phá ngay trước mặt người ta mà còn có thể không thèm để ý.

Đại Đạo Giáo đã rất coi trọng đối với Nguyên Anh ba mươi tuổi trở xuống, vậy bốn mươi tuổi Nguyên Anh là phải không khác biệt lắm mới đúng.

Đáng thương hắn một người mười chín tuổi Nguyên Anh, thế mà phải tranh đoạt phương diện đãi ngộ với những đại ca đại tỷ này...

*

*

*

Phòng Đạo tịch.

Chấp sự Trịnh Diễm Thu nhíu chặt lông mày, nhìn tài liệu đạo tịch tìm thấy trên mặt bàn, hơi không nghĩ ra.