TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 502: Tiềm (2)

Trương Thanh Chí hơi thở dài.

Đến bây giờ Trương Vinh Phương cũng nghe hiểu.

Coi như là văn công, thiên phú và tài lực đã tự nhiên chia mọi người ra làm ba bảy loại.

"Giới hạn bảo vệ của Tuyết Hồng các là?" Hắn vẫn còn có chút hiếu kỳ.

"Trước ba mươi tuổi, bước vào Nguyên Anh." Trương Thanh Chí trầm giọng trả lời.

Thấy hình như Trương Vinh Phương cho rằng nó không khó lắm, hắn ta lại bổ sung một câu.

"Sư huynh có biết, hiện giờ trong Thiên Bảo cung ta có bao nhiêu văn tu dưới ba mươi tuổi kẹt tại Kim Đan kỳ không?"

"Xin lắng tai nghe." Trương Vinh Phương hơi nhíu mày.

"Hơn hai trăm người!" Trương Thanh Chí than thở: "Thiên tài được mười hai hành tỉnh đề cử đến từ các tỉnh trên cả nước, mỗi năm đều có mấy trăm đã tới ở đây. Đây đều là những người từ nhỏ đã khổ tu văn công, cực kỳ chuyên nhất.

Nhưng cho dù như vậy, người có thể đột phá Nguyên Anh kỳ trong đó, cũng chỉ có trong trăm có một."

Trương Vinh Phương như có điều suy nghĩ

Xác thực, Thanh Hòa Cung, Minh Kính Cung hắn ở trước đây đều là như thế, các tu sĩ Nguyên Anh đảm nhiệm chức điện chủ đều mấy chục năm mà vẫn ở đó khổ tu, cơ bản là không có người kế tục.

Trong Minh Kính Cung, một tu sĩ Nguyên Anh như Hư Nhất đạo nhân đã là đại lão trong cung rồi.

Mà Nguyên Anh ba mươi tuổi trở xuống...

Hắn còn chưa từng thấy qua!

"Huynh hiểu chưa." Trương Thanh Chí cảm khái: "Thế nên sư huynh vẫn nên rõ ràng, hàng năm có rất nhiều người đến Thiên Bảo cung, nhưng có thể lưu lại, quá ít quá ít.

Đa số đều là sau khi vấn sư, sau khi tiến tu rồi bất đắc dĩ từ bỏ, sau đó bỏ tiền mua thân phận đệ tử cao tu, quay về nơi cũ thì cũng có thể tính một phần tư lịch."

"Hiểu rồi, tại hạ mạo muội hỏi một câu." Trương Vinh Phương hiểu rõ: "Nếu như ta mua thân phận đệ tử của chưởng giáo, thì có thể nhìn thấy chưởng giáo không?"

"Ặc... Chưởng giáo tổ sư sự vụ bận rộn, thường xuyên phải giao lưu bàn bạc với cử chính mười hai tỉnh, và còn đảm nhiệm chức vụ khảo giáo giáo dục của Tập Hiền viện, phải bận rộn tu chỉnh sửa sang chế độ khảo hạch của học cung thư viện toàn quốc, còn phải khắp nơi, chịu Hoàng đình tiếp kiến, ra ngoài thăm bạn luận đạo vân vân... Bình thường loay hoay không thấy người đâu cả." Trương Thanh Chí chần chờ nói.

Tuy chưởng giáo là lão sư của hắn ta, nhưng chính hắn ta cũng đã gần hai năm rồi chưa gặp người nữa.

Hắn ta suy đoán sư phụ hẳn là thực sự quá bận rộn.

Dù sao ở vị trí như vậy, chuyện phải suy tính chắc chắn là có rất nhiều.

"Vậy quả nhiên là bận rộn." Trương Vinh Phương nhất thời nghiêm nghị. "Nói cách khác, cho dù ta có tiền, thì cũng không thấy người đâu, chỉ có thể mang cái danh trở về?"

"Không thể nói như thế được, ít nhất sau khi ngươi trở về, gặp người nhắc tới, khi tự giới thiệu ngươi có thể danh chính ngôn thuận nói mình là đệ tử của chưởng giáo Đại Đạo Giáo, lục sách chính đạo Thiên Bảo cung. Cái danh này nghe không lợi hại à?" Trương Thanh Chí an ủi.

Tuy lời đó nói nghe có chút xấu hổ, nhưng rất nhiều người tới nơi này, không phải là vì cái này sao?

Chính hắn ta cũng có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn nói ra lời này.

Trương Vinh Phương không phản bác được.

Hắn chắp tay một cái.

"Đa tạ sư đệ tương trợ, haizz... Đáng tiếc đáng tiếc... bản tính ta thích yên tĩnh không thích động, vốn chỉ muốn đến Thiên Bảo cung tìm một phần chức vụ thanh nhàn, tu thân dưỡng tính.

Hiện tại xem ra, sợ là không có cơ hội..."

"Chức vụ thanh nhàn thì có, chẳng qua là thay vì chỉ muốn hao thời gian, sư huynh ngược lại là có thể làm các loại chức vụ như chấp sự kinh chủ, dược viên, lý thư..." Trương Thanh Chí thấy thần sắc đối phương sa sút tinh thần thất vọng, cũng cảm thấy có chút không đành lòng.

"Chỉ là loại chuyện tiền lương thiếu, còn chiếm thời gian sử dụng... người nguyện ý làm cực ít."

"Vậy có chức vụ nào có thể học tập luyện đan không? Sư đệ có thể hỗ trợ đề cử cho ta một hai không? Ngươi yên tâm, tiền không là vấn đề!" Trương Vinh Phương chân thành nói.

"Cái này... dùng tiền ngược lại không cần, chính là việc của Đan đường, không dễ làm... giữ lửa, chia thuốc, làm việc vặt, đều toàn việc khổ cực." Trương Thanh Chí có chút bất đắc dĩ.

"Không có việc gì! Sư đệ tài mạo song toàn, phong thần tuấn lãng, vừa nhìn là biết nhân duyên vô cùng tốt ở trong cung này. Tất cả xin nhờ sư đệ vậy!"

Trương Vinh Phương không nói hai lời, lấy ra từ trong lòng một chồng ngân phiếu, nhanh chóng nhét vào trong lòng Trương Thanh Chí với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, xoay người rời đi.

Trương Thanh Chí còn chưa kịp phản ứng, đã thấy bóng dáng đối phương chuyển mấy lần, biến mất ở đầu kia của hành lang.

Tốc độ đó, vừa nhìn là biết luyện qua.

Hắn ta chỉ có thể đứng trân tại chỗ, bất đắc dĩ thở dài.

Thật ra hắn ta còn có lời chưa nói, Đan đường kia cũng phân nội ngoại, bình thường ngoại đường đều là làm việc tay chân, rất khổ cực, chiếm thời gian rất nhiều, vẫn còn lỡ thời gian luyện công.