Xung quanh đều bỏ hoang không có người ở.
Càng khiến người ta khó hiểu chính là, trên người lão nhân không có bất kỳ tay nải hành lý nào.
Lão ta giống như mới từ trong nhà ra ngoài tản bộ, cái gì cũng không mang.
Tại cái nơi trước không thôn sau không tiệm này, không có tay nải, một lão nhân cơ bản là đến ăn uống cũng không dễ tìm.
Ngày mùa hè ánh nắng chói chang, mặt trời chiếu thẳng xuống, độc dị thường.
Trên người lão nhân lại không hề có tí dấu vết của giọt mồ hôi nào.
Lão ta đi một hồi lâu, trên đường đi phía trước, chậm rãi xuất hiện vô số thi thể đã hơi thối rữa.
Vài con ưng vỗ cánh, đậu trên mặt đất mổ thi thể.
Chiếc kiệu rơi vãi, võ phu cầm đao, đầy đất là máu cụt tay cụt chân.
Ở đây từ lâu đã không còn vật còn sống.
Ngay cả mấy con chó đen thế mà cũng bị chém thành hai mảnh, ném ở một bên.
Lão nhân thấy thế, khẽ thở dài một cái.
"Ngay cả người nhặt xác cũng không có à? Giết người, chung quy phải có đạo đức cơ bản nhất mới đúng."
"Một tên bái Ngọc Hải Long Thần như ngươi, mà cũng không cảm thấy ngại khi nói tới đức à?" Hai bên đường, hai bóng người một cao một thấp chậm rãi đi ra.
"Thế cục Đông tông hôm nay đã thối nát đến trình độ như vậy sao? Phái hai người các ngươi đi ra chặn giết?" Lão nhân nhíu mày.
"Dù sao không chết được, ngăn chặn ngươi vẫn có thể." Nam tử cao trong hai người cười lạnh nói.
"Hai người kéo một mình ngươi, ngươi đúng là kiếm lợi lớn." Người vóc dáng thấp cũng cười nhạt.
"Các ngươi hiểu lầm ta." Lão nhân lắc đầu. "Lúc này lão hủ đến, không phải là vì làm việc xấu. Ta chỉ tới tìm hung thủ bắn chết đồ đệ của ta mà thôi."
"Đừng tưởng rằng ngươi để tóc thì bọn ta thì không nhận ra ngươi." Người cao không nhịn được nói: "Hồng Nham hòa thượng, bớt nói đi, ngươi có bản lĩnh chém bọn ta thì qua đây.
Không có bản lĩnh thì đừng tới, đến từ đâu thì về đó đi."
"Đúng thế đúng thế." Người vóc dáng thấp liên thanh phụ họa.
Lão nhân không phản bác, ngẩng đầu nhìn trời một cái.
Sắc trời sáng sủa, thời gian mới đến buổi trưa.
"Đông tông được xưng là Cực Cảnh dẫn đầu, hôm nay cũng bắt đầu dùng loại Linh Lạc như các ngươi, thật đáng buồn đáng tiếc."
Lão ta không nói nhảm nữa, dưới chân giẫm nhẹ, nhảy lên từ trên con lừa, thân hình như con chim to, chớp mắt đã mềm mại đánh về phía hai người cao thấp.
Một lát sau.
Trong đám thi thể đầy đất, lại có thêm hai bộ thi thể cao lùn rách rưới.
Hồng Nham hòa thượng thở dài một tiếng, tiếp tục cưỡi lừa, chậm rãi đi hướng phía Đại Đô.
Lão ta phải mau chóng, phải thừa dịp thế lực Đông tông hôm nay bị áp chế, Thiên Diệp công chúa bị nhốt trong cung, cấp tốc giải quyết phiền phức.
Bằng không qua trận này, thế cục ổn định, nói không chừng lão ta không còn cơ hội nữa.
Thật ra đối với mấy đồ nhi của mình, lão ta cũng không có cảm tình gì.
Chỉ là đồ đệ mình bị giết, bị trọng thương, nếu sư phụ như lão ta vẫn còn chẳng bày tỏ cái gì.
Sau này chẳng phải là ai cũng có thể đến trên đầu lão ta giẫm một cước đánh một cái?
Thế nên, bất luận như thế nào, lão ta đều phải tính sổ cái vấn đề này.
"Dựa theo tin tức, hiện giờ tiểu tử kia đang ở Thiên Bảo cung, ta chỉ cần nhanh chóng đi vào, sau khi giết người lập tức rời đi, vấn đề không lớn.
Loại chuyện gấp gáp thế này, hẳn là Thiên Bảo cung sẽ không vì một Linh Sứ Kim Sí Lầu mà tìm ta gây chuyện."
Sắc mặt lão ta bình thản.
Về tin tức của hung thủ giết người Trương Ảnh, lão ta đều đã tra xét.
Cửu Phẩm đỉnh phong, có tố chất thiên phú thân thể của Siêu Phẩm.
Thực lực trong trạng thái cực hạn còn có thể cao hơn một tầng, có thể chính diện làm trọng thương Siêu Phẩm đã ăn Ngoại Dược là đồ nhi Tiết Thành Ngọc.
Tuy Tiết Thành Ngọc là mới uống thuốc chưa được vài lần. Sự tăng lên về các phương diện tố chất còn chưa tới cực hạn của Ngoại Dược.
Nhưng có thể chính diện làm trọng thương Tiết Thành Ngọc, đã vô cùng tốt rồi.
"Vẫn còn có thân pháp cực nhanh, đủ để đánh đồng với nhị đồ nhi của ta. Thiên phú cỡ đó, có còn để cho người ta sống không thế."
"Như vậy, cứ xem như Nội Pháp để đối đãi đi." Hồng Nham hòa thượng sẽ không khinh thường bất kỳ một đối thủ nào.
Huống chi vẫn là một Linh Sứ thiên tài của Kim Sí Lầu.
Thế nên, tối nay đến Dương Sóc, sau đó đột nhiên tập kích, toàn lực đánh giết, chấm dứt hậu hoạn. Đây mới là phong cách của Phù Đồ Sơn hắn.
Trong rừng cây nhỏ của Thiên Bảo cung.
"Cái này tuyệt đối không thể!" Trương Thanh Chí liên tục chối từ, kiên quyết không nhận vàng lá hối lộ.
"Đạo huynh quả là phẩm tính cao thượng, tại hạ ngưỡng mộ. Thật ra đạo huynh không cần phải lo lắng, tại hạ chỉ hi vọng ngươi nói nhiều thêm về các loại tình huống của vấn sư trong Thiên Bảo cung, không hề có ý tứ gì khác."