Lập tức người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều.
Trương Vinh Phương quan sát con ngựa tỉ mỉ.
"Có thể nói dáng dấp người thuê các ngươi ra sao không?"
"Là một nữ tử, mặc trên người áo lụa đen, trên mặt bị che khuất, chúng ta không nhìn rõ. Chẳng qua hẳn là rất xinh đẹp."
Một người trong đó nhanh chóng trả lời.
"Vị đại tiểu thư kia còn nói, nếu ngài có nghi hoặc, có thể lên ngựa để nó mang ngài qua."
Mặt Trương Vinh Phương không đổi sắc, quay người rời đi.
Không phải hắn không muốn cưỡi ngựa, mà là so với ngựa, tốc độ và sức chịu đựng của hắn càng mạnh hơn.
Đồng thời, ai mà biết được trên lưng ngựa có thể bị bôi độc hay không?
Dọc theo con đường này, đối phương hiểu rõ hành tung khắp nơi của hắn như lòng bàn tay, đã khiến hắn sản sinh cảnh giác cực lớn.
Vừa lúc, trước đó trên người Phùng Lộ Phùng Hâm, hắn còn cầm được một phần tâm pháp một hai tầng của Thanh Diệp Cửu Đô Kinh.
Tâm pháp này chỉ có ghi chép đại khái về trọng điểm yếu điểm.
Hẳn là hai đứa nhóc kia sợ ký ức của mình không được đầy đủ, ghi chép đơn giản tâm đắc lại.
Mặc dù không có luyện pháp, nhưng điểm chính nguyên lý trong đó, lại khiến Trương Vinh Phương có linh cảm mới. Còn hiểu thêm không ít thủ đoạn hạ độc đặc biệt.
Thanh Diệp Cửu Đô Kinh của Thanh Diệp môn, trước kia hắn cũng đã được nghe nói, là dẫn đầu của Thập Nhị Kim Thiền phương nam.
Cái gọi là Thập Nhị Kim Thiền, là chỉ mười hai môn phái võ lâm phương nam am hiểu các loại kỹ nghệ kỳ tuyệt.
Bọn họ không như môn phái bình thường, phân bố phần lớn ở rừng sâu núi thẳm, thành lập sơn trại thổ bảo, tự cấp tự túc.
Trong đó mơ hồ có tin đồn, có chỗ cấu kết với loạn quân.
Mà Thanh Diệp môn, chính là một thế lực mạnh nhất trong Thập Nhị Kim Thiền.
Môn nhân họ am hiểu dùng độc, am hiểu cách nuôi độc vật, tiếng xấu rõ ràng ở trong chốn võ lâm phương nam, ít có người dám chọc.
Dù sao, cho dù là cao thủ cao phẩm, nhưng một khi trúng độc cũng khó thoát khỏi cái chết.
Theo trong Thanh Diệp Cửu Đô Kinh, Trương Vinh Phương ý thức được, đúng là độc vật là một sơ hở cực lớn đối với chính mình.
Nội bộ Kim Sí Lầu cũng có luyện tập phương diện kháng độc. Nhưng so với Thanh Diệp môn mà nói, phương diện này vẫn kém rất xa.
Hắn có thể thử một chút, sử dụng tư tưởng của Cửu Đô Kinh, tiến hành luyện tập kháng độc đối với mình. Đỡ phải về sau không cẩn thận dính chưởng.
Lúc này, Trương Vinh Phương không để ý đến ngựa, lướt thẳng qua hai người mà đi vào trong trấn.
Chỉ là mới không bao xa, một khoái mã ở phía sau nhanh chóng đi lên cản lại.
Người ngồi trên ngựa xoay người, nhảy xuống, ngăn trước người hắn.
"Trương huynh, vì sao không nhận lấy một đường hảo ý của tại hạ, ghét bỏ dấu vết tại hạ quá lộ?"
Kỵ sĩ kia gỡ dây cột tóc xuống, một đầu tóc xanh lập tức rủ xuống tản ra.
Trương Vinh Phương cẩn thận ngừng chân dò xét đối phương.
Người này mũi cao thẳng, hai mắt có hơi hiện ánh lam, môi phấn khéo léo, gò má trắng có chút hồng, hơi sáng bóng.
Bắt mắt nhất vẫn là chỗ bên phải thái dương của đối dương có một ấn ký hình đóa hoa mai màu tím.
Ấn ký chỉ to bằng móng tay, không nhìn kỹ còn không nhìn ra là hoa, có lẽ sẽ bị tưởng lầm là bớt.
"Ta và các hạ vốn không quen biết, lễ ngộ (tiếp đãi long trọng) trước đó hoàn toàn không đầu không đuôi, đương nhiên sẽ không nhận. Xin hỏi các hạ là thân phận như thế nào? Có mục đích gì?" Trương Vinh Phương đứng vững trầm giọng hỏi.
Nữ tử kia nhíu mày cười nói: "Ngươi không biết ta, ta lại biết ngươi. Trước đó chúng ta đã từng thấy ở rừng m Hòe rồi. Thực lực công tử tốt, chẳng trách lại được Đồng Chương tỷ tỷ ưu ái."
Rừng m Hòe, Đồng Chương, hai từ khoá vừa ra, lập tức Trương Vinh Phương run lên trong lòng.
"Xem ra ngươi điều ta tra rất kỹ càng."
Cơ thể hắn kéo căng, tùy thời chuẩn bị ra tay bắt đối phương lại, ép hỏi tình huống.
"Đừng căng thẳng như vậy, chúng ta không có ác ý. Nếu thật sự có ác ý, cũng không đến nỗi để ngươi chạy xa như vậy mới ra mặt."
Nữ tử cười một tiếng.
"Trương công tử có chỗ không biết. Hai người trong Rừng m Hòe chẳng qua là thất bại phẩm bị người vứt bỏ."
"Xem ra mấy người hiểu rõ rất nhiều thứ." Trương Vinh Phương trầm giọng nói.
"Đó là tự nhiên, Thiên Nữ tỷ tỷ không hy vọng ngươi hiểu rõ tình hình thực tế quá sớm, để tránh ảnh hưởng tới sự tinh tiến võ nghệ của ngươi, phát huy tiềm lực. Nhưng chúng ta khác nàng. Chúng ta cho là, nếu cứ luôn giấu diếm tình hình thực tế, đợi đến lúc cuối cùng hiểu rõ chân tướng, rất có thể sẽ bởi vì uổng phí nỗ lực lúc trước mà hoàn toàn sụp đổ." Nữ tử giải thích.
Trương Vinh Phương im lặng, mắt nhìn quần chúng người đi đường chung quanh càng vây càng nhiều.
"Đổi một chỗ nói chuyện."
"Mời."
Nữ tử hiện lên nét cười, đưa tay chỉ tới trấn Song Diệp sau lưng.