Nhưng một quân nhân cao phẩm, đại biểu cho cái gì, rất nhiều người đều hiểu rõ.
Luyện võ mà muốn luyện đến cao phẩm, cần bao nhiêu tiền tài và mối quan hệ, vốn dĩ đã là số lượng khổng lồ.
Mỗi một cao thủ có thể luyện thành cao phẩm, phía sau cũng không đơn giản.
Lúc này hắn ta nhìn bóng lưng Trương Hợp rời đi, trong lòng hắn ta thở dài. Hơi hơi thấp thỏm một hồi, không biết sau đó sẽ phát triển thành thứ gì.
Trương Vinh Phương lười quan tâm thương đội Phùng gia làm sao.
Trước khi hắn đi đã nhặt cái túi của Phùng Lộ, coi như là thu hoạch bồi thường.
Thực ra cũng không phải hắn biết hai đứa hài tử đó hạ độc.
Chẳng qua chuyện thả rắn là chắc chắn, chạy không thoát. Cho nên quan tâm chúng làm gì, làm rồi nói sau.
Cho dù sai lầm, thì ngược lại cũng là hai ác nhân hư hỏng, ít đi thì trên đời còn có thể sạch sẽ hơn một chút.
Hắn như thế cũng là trừng ác dương thiện (diệt trừ cái xấu, phô bày điều tốt).
Rời khách điếm, một mình hắn chậm rãi từ từ tiến lên dọc theo quan đạo.
Thực ra chẳng qua là hắn mượn thương đội Phùng gia che giấu chuyện mình rời khỏi, dù sao phủ Vu Sơn có quá nhiều người chú ý hắn.
Chẳng qua vì lần đầu tiên đi tới Đại Đô, chỉ có địa đồ thì không đủ.
Rất nhanh, nửa đường Trương Vinh Phương tìm một đội buôn nhỏ, tốn ít tiền nhập đội, thoải mái đổi đường tiếp tục đi tới.
Rất nhiều người chỉ nhìn thân phận văn điệp, mà vừa vặn, Kim Sí Lầu là bên chuyên nghiệp làm cái này.
Chí ít Trương Vinh Phương chuẩn bị ba bộ thân phận văn điệp khác nhau trên người, đều là thật.
Đảo mắt lại là một tháng đi qua. Điểm thuộc tính tăng ba điểm.
Nơi cách Đại Đô hai trăm dặm, trước Khê trấn.
Trước tửu quán lớn nhất tốt nhất trên trấn.
Trương Vinh Phương chậm rãi vào cửa, quét mắt qua đại sảnh náo nhiệt đầy thực khách.
Trước Khê trấn là con đường phải qua để đi Đại Đô, nhìn qua trong đại sảnh phần lớn đều là lữ khách.
"Tiểu nhị, một phần một lồng ăn." Trương Vinh Phương chọn một vị trí ngồi xuống, đặt bao vải trên mặt đất bên chân.
Một lồng ăn chính là món ăn quy định phần đồ ăn và sức ăn. Bởi vì là món chưng đã làm từ sớm rồi, cho nên thuận tiện mau lẹ.
"Đến rồi!" Một tiểu nhị mi thanh mục tú trẻ tuổi bước nhanh chạy qua. Chẳng qua hắn ta không nghe Trương Vinh Phương phân phó trước tiên, ngược lại quan sát tỉ mỉ mặt của hắn.
"Xin hỏi khách quan tên là Trương Hợp đúng không?"
"Hửm? Không tệ. Làm sao ngươi biết được tên của ta?" Trương Vinh Phương hơi sững sờ.
"Là như thế này, trước khi ngài đến, có người đã sớm thanh toán tiền phòng và phí ăn. Bất kể ngài muốn ăn gì cũng không sao hết." tiểu nhị giải thích nói.
"Một lồng ăn đúng không? Được rồi, ngài chờ một lát, lập tức tới ngay!" Hắn ta nói xong, chuẩn bị quay người rời khỏi.
"Có người sớm đã thanh toán tiền của ta?" Trương Vinh Phương kinh ngạc, hắn đổi thân phận, cứ như vậy mà lại còn có ai trả tiền cho hắn từ sớm?
Phùng gia?
Phùng gia ước gì hắn mau đi chết mới đúng.
Mà về phần những người khác.... Thì càng không thể nào.
Vì thân phận Trương Hợp này, đơn thuần chính là sản phẩm ba không. Là do Kim Sí Lầu chắp vá lung tung giả tạo ra.
Hảo ý không rõ lai lịch thế này, tự nhiên Trương Vinh Phương không dám nhận.
Lúc này hắn không chờ tiểu nhị quay về, mà tìm người khác bổ sung đồ tiếp tế một ít trứng gà và nước lọc, nhanh chóng rời khỏi tửu quán, đi đến Đại Đô.
Chỉ là hắn càng muốn tránh đi, người kia càng như hình với bóng.
Rất nhanh, hắn rời khỏi chỗ trước Khê trấn, đến trấn Song Diệp cách Đại Đô gần hơn nữa.
Lần này, hắn mới vào trấn lại có người chờ đợi từ sớm, nhìn thấy trên quan đạo xa xa đã tiến lên dẫn đường.
Mặt trời chiều ngả về tây, Trương Vinh Phương nhìn thấy từ xa xa, hai người Hồ Tây có dáng người khôi ngô cường tráng mái tóc xù, đang dắt một con ngựa cao lớn, lẳng lặng chờ ở ven đường.
Vừa nhìn thấy hắn, một trong hai người đã tiến lên cao giọng hỏi.
"Xin hỏi phía trước là Trương Hợp Trương công tử sao?"
"Là ta, mấy người là?"
Trương Vinh Phương không ngờ rằng mình đi đường như thế, mà vẫn bị đám người này nắm giữ.
Trong lòng của hắn có hơi kinh ngạc.
"Có người dùng tiền thuê chúng ta đứng ở chỗ này chờ công tử, còn muốn chuyển giao con ngựa này cho công tử thay đi bộ."
Hán tử kia lớn tiếng trả lời.
Lúc này trên quan đạo có người đến người đi, không ít người ra vào trấn.
Trong đó cũng có lữ nhân ăn mặc bình thường giống như Trương Vinh Phương.
Thấy cảnh này, không ít người đầy hứng thú ngừng chân hóng náo nhiệt.
"Thế mà là một con ngựa luôn đó! Cứ như vậy tặng người khác?"
"Hình như là ngựa Bạch Tị Hắc Đề Yến Đông! Chậc chậc chậc, cái này phải cả mấy trăm lượng một con nhỉ? Ra tay thật lớn!"
Chuyện hiếm lạ bực này chính là đề tài nói chuyện của không ít người thích trà dư tửu hậu.