Nếu không có hiệu quả, thực sự Đại Đạo Giáo cũng không trở nên hưng thịnh như thế. Cũng không trở thành tình huống có nhiều võ tu chuyển tu văn công như vậy.
Rất nhiều võ tu đến một độ ọp tuổi nhất định thì đều tu hành văn công bổ sung.
Sau khi thoáng sửa sang lại. Hắn ngẩng đầu nhìn qua phương hướng xa xa Tiết Thành Ngọc rời đi.
"Lần này buông tha cho ngươi.... Chẳng qua.... Lần tiếp theo, thì không dễ dàng như vậy...."
Hắn lau vết máu lên trên ống tay áo, rồi quay người đi đến tổng bộ Kim Sí Lầu.
Vạn Lý sơn trang bên ấy, bây giờ còn cần hắn xuất thủ cứu tràng.
Lúc này tuy hắn tổn thương nặng, nhưng ra tay giải quyết một ít quân nhân bát phẩm trở xuống, vẫn dễ như trở bàn tay, không cố sức quá.
Càng là cao thủ thân pháp như hắn, lúc nghiền ép đối thủ thấp hơn mình cũng càng thoải mái, tổn thất càng nhỏ.
Còn nếu đổi thành cứng đối cứng chính diện những cửu phẩm kia lại khác biệt. Thực ra mỗi một lần cứng đối cứng, đều sẽ để lại thương tổn nhỏ bé.
Dù sao, lực ảnh hưởng là hai chiều.
Nước chảy đá mòn, cho dù giữa tảng đá và nước có chênh lệch lớn như vậy, thì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Chớ nói chi là chênh lệch giữa người với người kém xa khoảng cách lớn này.
*
*
*
"Màn giường xa lạ...."
Đinh Du chậm rãi mở mắt ra, ý thức còn hơi hơi chưa kịp thanh tỉnh.
Trong đầu hắn ta ngây ngô một mảnh, còn có khoảnh khắc cuối cùng trước khi hôn mê, hắn đã nghe được âm thanh kia.
Khi đó, ánh mắt hắn ta đã vì mất máu quá nhiều mà không thể nhìn rõ được.
Chỉ có thể nghe được có người nói chuyện ở bên cạnh mình.
"Trời sinh trái tim người này phía bên phải.... Mang về..."
m thanh mơ hồ không rõ, sau đó là giọng nói của một nữ tử xác nhận.
Sau đó hắn ta đã hôn mê.
Mà bây giờ....
Đinh Du chậm rãi ngồi dậy, chỉ cảm thấy ngực trái đau nhức kịch liệt khó nhịn.
Nhưng hắn ta hiểu rõ lần này mình đã nhặt về một mạng.
Trời sinh hắn ta có thể chất cường kiện vô cùng, lần này lại bị người thần bí kia miểu sát trong một chưởng.
Tốc độ như vậy...!
Quá kinh khủng...
Ý thức của hắn ta chỉ là miễn cưỡng phản ứng kịp, nhưng cơ thể hoàn toàn không theo kịp.
Lúc ngực trái trúng chiêu, tay phải hắn ta chỉ mới nâng được một nửa.
Phá Hạn kỹ cũng được bộc phát vội vàng, nhưng cũng vẫn không kịp.
Một chưởng.
Hắn ta đã thua.
Nếu không phải trời sinh trái tim hắn ta phía bên phải.... Bây giờ, hắn ta đã là một người chết.
Đinh Du nhắm mắt lại, hồi tưởng lại kinh ngạc, ngạc nhiên, không dám tin tưởng hai người huynh đệ trước khi chết.
Một màn kia không ngừng phát đi phát lại trong đầu hắn ta.
Hắn ta giơ tay lên, che mặt.
Giữa kẽ tay mơ hồ có nước mắt chảy ra.
"Nếu.... ban đầu ta, không cuồng vọng như vậy....."
Là hắn ta hại hai người huynh đệ....
Là hắn ta quá tự cho là đúng....
Người đó....
Hắn ta nhắm mắt lại, gắt gao nhớ lại ngay lúc đó, mặc dù không nhìn thấy mặt người kia, nhưng hắn ta còn nhớ mặt nạ hình rồng màu xanh đậm!
"Ngươi tỉnh rồi?" Bên giường vang lên một giọng nữ thanh lãnh. "Lúc chúng ta phát hiện ngươi, ngươi đã sắp không xong. Mất máu quá nhiều, xương ngực đứt gãy. Mặc dù dùng thuốc, chỉnh xương ngay ngắn, nhưng có thể sống sót thì vẫn là xem bản thân ngươi."
"Không ngờ rằng ngươi thật sự còn sống." Nữ tử lạnh đạm nói.
"Là ngươi đã cứu ta?" Đinh Du thả tay xuống, nước mắt trên mặt biến mất.
"Không phải, là đại nhân nhà ta phát hiện cuối cùng ngươi còn hơi thở, bằng không đã không có ai phát hiện, ngươi nằm trong đó hẳn cũng phải chết." Nữ tử trả lời.
"Đại nhân nhà ngươi là ai? n cứu mạng, Đinh Du ta nhớ kỹ. Ngày sau tất báo!" Đinh Du trầm giọng nói.
"Đại nhân nhà ta chính là Linh Sứ Kim Sí Lầu mà ngươi muốn khiêu chiến." Nữ tử lạnh đạm trả lời.
".... " Đinh Du há to miệng, nhất thời thế mà không biết nên nói cái gì.
Đối thủ mà vốn dĩ hắn ta định động thủ, thế mà đã thành ân nhân cứu mình một mạng?
"Nếu ta được cứu, vậy hai người anh em của ta đâu? Bọn họ...." Đinh Du im lặng, còn ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi.
"Chết hẳn. Bọn họ cùng trúng chưởng ở trái tim, giây phút đầu tiên đã mất hơi thở rồi."
Đối phương trả lời, hoàn toàn cắt đứt một ý nghĩ cuối cùng của hắn ta.
Sắc mặt Đinh Du trắng bệch, trầm mặc một lát, đột nhiên hắn ta xoay người xuống giường.
"Ta muốn đến nhìn bọn họ!"
Mặc dù ngực không ngừng truyền đến đau đớn kịch liệt, nhưng sắc mặt hắn ta không chút biểu tình. Giống như người đang đau hoàn toàn không phải là mình.
Thanh Tố nhìn hắn ta, chú ý tới vết máu trên ngực hắn ta đang rỉ ra.
"Đi theo ta."