Nhưng vốn dĩ Tiết Thành Ngọc là Siêu Phẩm, tốc độ mà trạng thái bình thường bộc phát đã vượt qua cực hạn cửu phẩm.
Chớ nói chi là sát chiêu lúc này bộc phát trong trạng thái Nhị trọng Cực Hạn.
Ba tiếng âm thanh trầm đục nổ vỡ.
Theo đó là ba tia máu diễm lệ bắn tung tóe ra.
Đinh Du cảm giác tất cả chung quanh cứ như đã dừng lại vào giờ phút này.
Thân thể hắn ta đang chậm rãi ngửa ra sau, bay ngược, rơi xuống đất.
Hai người huynh đệ bên cạnh giống như hắn ta, cũng mặt lộ vẻ ngạc nhiên, thậm chí còn không biết xảy ra chuyện gì.
Tất cả đã kết thúc.
Đau đớn kịch liệt mãi đến khi bọn họ rơi xuống đất, lăn một vòng, mới truyền đến trong đầu.
Nơi tim ba người cũng có thêm một chưởng ấn sụp đổ thật sâu.
Đinh Du nằm ngửa trên mặt đất, cánh tay nâng lên chật vật, sờ trên bả vai người Từ Hâm.
Nhưng dòng máu quá nhiều không ngừng tuôn ra từ trong miệng hắn ta.
Đến mức hắn ta hoàn toàn không thể động đậy nhiều hơn nữa.
Tiết Thành Ngọc cũng không nhìn ba người nữa, giống như nghiền chết ba con kiến, cấp tốc rời đi phía xa xa.
Đảo mắt hắn ta đã biến mất ở bên trong núi rừng mênh mông, không thấy tung tích.
Cho đến lúc này, nhóm tướng binh phòng giữ trước cửa thành mới nhìn rõ xảy ra chuyện gì.
Ba người Đãng Sơn Hổ lộ ra gương mặt, trước mặt người mang mặt nạ Hải Long thần bí, mà chỉ chống đỡ được một chớp mắt, đã đồng thời bị giết.
Đãng Sơn Hổ vô địch còn tung hoành phủ Vu Sơn trước đó không lâu, cứ như vậy mà hết rồi?
Bọn quan binh còn xem là mình nhận lầm.
Nhưng rất nhanh, Thượng Quan Thanh Vinh và Nhạc Hàn Tuyền nghe hỏi mà đuổi tới, từ xa xa nhìn phía bên này, mới kinh hãi cùng ngạc nhiên xác nhận thân phận ba người.
Đãng Sơn Hổ tung hoành phủ Vu Sơn, chẳng ai ngờ rằng sẽ dùng một cách thức như thế mà kết thúc.
Bình đạm, đột nhiên, không chân thực.
Ùng ùng...
Trên bầu trời dần dần chồng chất tầng mây, truyền ra tiếng sấm.
Bộp.
Đột nhiên một bóng người mặc áo choàng đen xuất hiện bên cạnh ba người Đãng Sơn Hổ.
Bóng người mang mặt nạ ngân tuyến nền đen, rõ ràng là Trương Vinh Phương mới đánh lui Tiết Thành Ngọc.
Ánh mắt của hắn đảo qua ba người trên mặt đất, trong mắt lộ ra tiếc hận.
"Thanh Tố."
"Có!" Thanh Tố ở phía sau nhanh chóng đến gần, quỳ một chân trên đất.
"Người này còn hơi thở, mang về trị liệu." Trương Vinh Phương chỉ chỉ Đinh Du.
"Trời sinh trái tim người này phía bên phải, cũng coi như mạng hắn vẫn chưa đến đường chết."
Thanh Tố sửng sốt, lập tức tiến lên kiểm tra, phát hiện quả thật Đinh Du còn hơi thở, lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
"Đi thôi." Trương Vinh Phương vứt một câu nói lại, cấp tốc đuổi theo phương hướng Tiết Thành Ngọc rời khỏi, đảo mắt đã biến mất trong núi rừng.
Chỉ là vừa bước vào sơn lâm không bao xa, hắn dừng lại đột ngột, đi lên va một cái, vuốt ưng chạm vào, mượn lực rơi trên một chạc cây.
Phốc.
Một ngụm máu lớn tuôn ra trong miệng hắn. Bị bàn tay kịp thời che lại, chậm rãi trượt xuống áo bào.
Trước đó hắn sử dụng giới hạn quá độ, khiến cơ thể bị thương, một kích cuối cùng sau đó, hắn vận dụng gấp năm lần Trọng Sơn nên lại đả thương nội tạng.
Nhưng một kích này có uy lực cực lớn, cũng hù dọa được Tiết Thành Ngọc, hắn ta xoay người bỏ chạy tại chỗ.
Đến hoàn cảnh này của hắn ta, tuyệt đối sẽ không vì khí phách nhất thời mà đánh cược toàn bộ tính mạng. Cho nên xoay người bỏ chạy.
Hắn ta cho là Trương Vinh Phương còn có thể đánh ra kích thứ hai như thế.
Mà Trương Vinh Phương để không lộ điểm yếu nên cứ một mực ráng chống đỡ.
Mãi đến khi đến đây, chỗ không có người, cuối cùng hắn không thể che giấu nữa, trong lòng thả lỏng.
Phản tổn thương của gấp năm lần Trọng Sơn và thương thế phản chấn khủng bố do giao thủ với Tiết Thành Ngọc đồng thời bộc phát ra.
Cũng may là hắn đang ở Kim Đan sơ thành, cộng thêm trước kia cũng chưa từng chịu tổn thương, điểm sinh mệnh cực cao, tổn thất cực ít.
Bởi vậy lục phủ ngũ tạng cực kỳ cường kiện.
Lúc này trên thanh thuộc tính, điểm sinh mệnh đã rớt mười ba điểm. Chỉ còn 32 điểm.
Lúc này sau khi giải trừ giới hạn, thương thế lập tức dâng lên một lượt.
'Không sao, điểm sinh mệnh đã không rơi xuống nữa, rõ ràng tình huống ta bây giờ đã ổn định. Quả thật sức chống cự tự lành của Kim Đan bất phàm...C hẳng trách những kẻ Nguyên Anh bảy tám chục tuổi kia đầu rơi máu chảy, mà còn có thể khôi phục như lúc ban đầu rất nhanh, không hề ảnh hưởng gì.'
Trương Vinh Phương hồi tưởng lại Hư Nhất đạo nhân, còn có những văn tu trước đó ở Thanh Hòa Cung, dần dần đã hiểu trong lòng.