TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 443: Tâm (4)

Vào lúc giữa trưa, ánh nắng chiếu thẳng đến.

Đáng lẽ nên là thời điểm sáng ngời rõ ràng nhất, trong cánh rừng lại chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người một đen một lam đang bay nhanh giao kích.

Bóng đen tựa như gió, vờn quanh bên cạnh bóng lam, không ngừng ra tay tìm kiếm sơ hở.

Nhưng rất rõ ràng, mặc dù thân pháp bóng đen nhanh, nhưng tốc độ xuất thủ chậm hơn bóng lam không chỉ một bậc.

Khi hắn di chuyển đến đúng chỗ bố trí, lúc xuất kích. Thì khoảng cách xuất thủ đã bị bóng lam ra sau đến trước.

Rõ ràng nên là hắn tiến công, nhưng lại trở thành phòng thủ.

Liên tục mấy chiêu, Trương Vinh Phương càng cảm thấy uất ức, tốc độ và lực lượng đối phương ra tay, cũng vượt xa hắn, dẫn đến hắn không dám tiếp chiêu trực tiếp.

Nếu không chắc chắn sẽ nhận nội thương.

Đồng thời, hắn có thể cảm giác được, đối phương đang nhanh chóng thích ứng với thân pháp của hắn.

Giống như Thanh Giác lúc trước.

Không...

Còn nhanh hơn Thanh Giác!

Đến rồi!

Đột nhiên Trương Vinh Phương trợn to hai mắt.

Phốc phốc phốc!

Ba tiếng nổ to liên tục.

Mặt Tiết Thành Ngọc mỉm cười, trước người thế mà lại có thêm ba chưởng ảnh.

Chưởng ảnh phát ra từ ba hướng khác nhau, uốn lượn bay thấp tựa như hơi khói.

"Phá Hạn kỹ Tam Sinh Ninh Nguyện."

"Tạm biệt."

Trong lúc đó song chưởng của hắn ta cứ như có có thêm một chưởng ảnh giữa không trung, đồng thời bắn thẳng đến lồng ngực Trương Vinh Phương.

Tốc độ trong chớp nhoáng này cực nhanh, hắn vội vàng không kịp chuẩn bị, hoàn toàn không kịp nghĩ nhiều.

Bước chân Trương Vinh Phương lùi về phía sau, phía trước, bên trái, bên phải đều bị chưởng ảnh ngăn lại, nên hắn chỉ có thể lùi lại.

Mà lùi về sau, lại không nhanh bằng tốc độ Tiết Thành Ngọc bộc phát thẳng đến!

Hai người nhanh chóng lui lại, xông vào rừng cây.

Từng cái cây không ngừng lướt qua bên cạnh hai người.

Ba chưởng ảnh như giòi trong xương, như hình với bóng, không thể thoát khỏi, càng ngày càng gần.

Từng mảnh từng mảnh nhánh cây bị Tiết Thành Ngọc chặt đứt.

Đột nhiên thần sắc hắn ta khẽ nhúc nhích, đột ngột dừng lại.

Vút.

Dưới chân hắn ta, một sợi tơ mảnh sắc bén đang ngăn cản phía trước.

Trương Vinh Phương thừa cơ đối phương mất tập trung, cong chân ôm lấy thân cây, ẩn mình vào trong lá cây.

"Muốn chạy trốn?" Hai mắt Tiết Thành Ngọc nhíu lại, dưới chân phá không mà lên, song chưởng xoắn ốc lại vỗ tới.

Mảng lớn nhánh cây lá cây bị đánh tan, rớt xuống.

Trong phiến lá xanh vàng lộ ra dáng vẻ của Trương Vinh Phương lúc này.

Hắn treo ngược giữa không trung, hai mắt nhắm nghiền, hai tay đỡ thành tam giác trước người.

"Giới hạn!"

Sóng âm chấn động, Trương Vinh Phương trợn to mắt, toàn thân cấp tốc bành trướng trở nên lớn hơn.

Làn da hắn vằn vện tia máu, từng đường mạch máu gân xanh nổi lên mặt.

Tròng trắng mắt vốn dĩ thanh tịnh, lúc này cũng nhanh chóng trở thành đỏ tươi.

"Trọng Sơn!"

Từ trên xuống dưới, lúc này Trương Vinh Phương giống như chim đại bàng tấn công từ phía trên, song trảo vạch phá không khí, mang theo tiếng rít lên tựa như ưng minh.

Lực đạo kinh khủng đập xuống, chụp vào Tiết Thành Ngọc.

Ánh mắt Tiết Thành Ngọc bị ngăn cản, dứt khoát nhắm mắt dùng cảm nhận thính lực mà ra tay. Vẫn dùng Phá Hạn kỹ Tam Sinh Ninh Nguyện đối địch như cũ.

Hắn ta thấy, chỉ là một cửu phẩm, mình vận dụng Phá Hạn kỹ giết người đã là rất nể tình.

Dựa theo tình báo, sư đệ Thanh Giác chết là do bị tính kế.

Mình chỉ cần cẩn thận cạm bẫy ám toán khác, là có thể thận trọng từng bước mà hoàn toàn giết chết người này.

Chỉ là vào lúc hai tay giao kích, sắc mặt hắn ta thay đổi.

Lực lượng khổng lồ vượt qua tưởng tượng của hắn, nặng nề đè từ bên trên xuống hai cánh tay hắn ta.

Rầm!

Hai người đụng nhau giữa không trung, đập nổ một mảng lớn cành lá cây.

Trong tích tắc, bốn cánh tay đã cấp tốc đối ba chiêu.

Phá Hạn kỹ Tam Sinh Ninh Nguyện bị đánh tan tại chỗ, thân hình Tiết Thành Ngọc rơi xuống, hai tay có hơi nổi lên đau đớn.

Trong lòng hắn ta biết cánh tay bị thương, lúc này dùng lưỡi dao kịch độc ép đối phương ra, cấp tốc lùi về phía sau.

"Trạng thái cực hạn Vô Thanh Quan m!"

Vừa ngay lập tức lui lại, toàn thân hắn ta cũng bành trướng, trong miệng mũi phun ra hơi thở thô nặng, hai tay như cái kéo bỗng giao thoa chém ra phía trước.

Bạch!

Rầm!

Gió lốc rõ rệt tản ra từ trung tâm hai người giao kích.

Trương Vinh Phương bị cự lực đánh lui hai bước, thân hình vừa chuyển, né tránh chiêu số truy kích, xuất hiện quỷ dị ở một chỗ khác.

Hắn trong trạng thái giới hạn, thân pháp càng khủng bố hơn bình thường rất nhiều.

Nếu như nói thân pháp bình thường của hắn là 10, như vậy lúc này thân pháp của hắn chính là 15.