"Ngươi hẳn đã tới trong thời gian không ngắn, nhưng từ đầu đến cuối đều không có đứng ra, là đang quan sát ta? Tìm sơ hở của ta?"
Yên lặng một lát.
Một bóng đen đội nón lá, chậm rãi đi ra từ trong rừng.
Bóng người ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt đeo mặt nạ màu đen tuyến bạc của Kim Sí Lầu.
Chính là Trương Vinh Phương đã chạy đến từ lâu.
"Ngươi đã phát hiện ta từ sớm?"
Hắn ngưng mắt nhìn người đối diện.
Giống như Vạn Lý sơn trang đang bị thiêu hủy hoàn toàn không phải là thế lực của hắn vậy.
"Đúng rồi, ta là người bẩm sinh có ngũ giác rất mạnh, giống như Xà Vương ngươi gặp được lần trước." Tiết Thành Ngọc cười nói.
"Thật ra ta thấy có chút kỳ quái. Vì sao ngươi không trốn?" Trong mắt của hắn ta toát ra vẻ nghi hoặc.
Không phải ngụy trang, không phải nói đùa, đó là một loại tâm trạng thật sự.
Hắn ta thật sự cảm thấy kỳ quái, đối phương thân là Linh Sứ Kim Sí Lầu, chỉ là Cửu Phẩm, mặt đối với một Giao nhân cấp bậc Siêu Phẩm như hắn ta, lại có thể không trốn?
Là hắn không biết Siêu Phẩm mạnh như thế nào à?
Hay là tự cho mình còn có con bài chưa lật, hoặc là giúp đỡ?
Tiết Thành Ngọc thực sự thấy rất kỳ quái.
Hắn ta vì đột phá Siêu Phẩm, ăn vào thuốc cấm, tuổi thọ hao tổn. Sau đó vì tìm kiếm Minh Phi, lại hao tốn hơn mười năm.
Hôm nay thật vất vả mới bước vào ngưỡng cửa này.
Chính là bởi vì, sự chênh lệch giữa Siêu Phẩm và Cửu Phẩm không nhỏ như là người bình thường nghĩ.
Thế nên hắn ta mới kỳ quái.
Nếu như nói trước Cửu Phẩm phải không ngừng đào móc tiềm năng trời sinh.
Như vậy sau khi Siêu Phẩm, là lợi dụng dược vật và pháp môn đặc thù, kích thích và cường hóa cơ thể mình.
Chỉ khi có trước Cửu Phẩm đầy đủ thiên phú, hơn nữa uẩn dưỡng cơ thể đến một trình độ cực cao, mới có tư cách uống thuốc, đột phá Siêu Phẩm.
Bằng không sau khi dùng thuốc, sẽ bởi vì chịu không nổi phản ứng kích thích, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.
Không trải qua địa ngục, làm sao hiểu được cực lạc?
"Trốn?"
Trương Vinh Phương nhìn đối phương, vẻn vẹn chỉ là đối mặt với người này, mà hắn cũng có thể cảm giác được, cơ thể đang không ngừng phát ra tín hiệu đề phòng.
Cảm giác đó giống như trước mặt mình chính là mũi đao kim châm, không giờ phút nào ngừng tiêm nhiễm vào làn da toàn thân hắn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người này hoàn toàn khác với Xà Vương mà trước đó hắn đã đối mặt.
Lần trước Xà Vương, có lẽ là vì tuổi tác, có lẽ là vì nguyên nhân khác, cường hãn kém xa người trước mặt này.
"Vì sao ta phải trốn?" Trương Vinh Phương bình tĩnh nói. "Kim Sí lấy rồng làm thức ăn, người nên trốn chính là ngươi mới đúng."
"Khua môi múa mép cũng không khiến người ta tôn trọng được." Tiết Thành Ngọc cười nói. "Ngươi ẩn nấp rất lâu rồi, nhưng có từng tìm thấy cơ hội ám sát chưa?"
"Chưa từng." Trương Vinh Phương thở dài.
"Cho nên ta quyết định."
"Mặt đối mặt giết ngươi!"
Trong chốc lát bóng người đung đưa.
Trương Vinh Phương đã hóa thành đường đen phóng tới đối phương.
Bộp!
Hai người đụng vào nhau bằng tay không, bốn tay đánh vào nhau tạo ra âm thanh kim loại.
"Bích Hải Phá Tâm."
Đàn Hương Bích Lâm chưởng của Tiết Thành Ngọc dũng mãnh hơn xa so với Thanh Giác.
Trương Vinh Phương dùng tay phải ngăn chặn, bàn tay trái bắn ra xông lên theo khe hở đâm tới cái cằm của Trương Vinh Phương.
Bộp!
Chưởng nhạy bén sượt qua cằm, đánh bay mũ rộng vành.
Trương Vinh Phương cấp tốc thoái lui ra phía sau, thân pháp dịch chuyển trái phải, tránh khỏi hai chiêu truy kích tiếp theo ngay sau, rơi xuống ngoài mười mét.
Một giọt máu, chậm rãi trượt trên làn da xuống cằm hắn.
Hắn sờ lên giọt máu, hai mắt nhìn về phía Tiết Thành Ngọc, càng bắn ra âm trầm.
"Chưởng pháp thật là sắc bén...."
"Ngươi cũng giống thế, thứ này vốn không phải Kim Bằng Mật Lục." Tiết Thành Ngọc kinh ngạc nói.
"Nghe nói ngươi còn có bảo giáp, như thế xem ra, ngươi dựa vào hai điểm này mà tính toán Thanh Giác, khuếch đại ưu thế, từ đó giết chết hắn?"
"Ai nói cho ngươi?" Trong lòng Trương Vinh Phương trầm xuống.
"Ngươi có thể tìm tới cứ điểm của chúng ta, chúng ta cũng có thể tìm tòi đến ngọn nguồn của mấy người các ngươi."
Lời còn chưa dứt, thân hình Tiết Thành Ngọc xông về phía trước.
Hắn ta không có tốc độ như Kim Bằng Mật Lục, cũng không có thân pháp dung hợp im lặng quỷ dị như Trương Vinh Phương.
Nhưng hắn ta có phương thức đặc biệt của chính mình.
Đó chính là....
Bạo lực!
Rầm!
Mặt đất nổ thành hai hố nhỏ.
Tiết Thành Ngọc cứng rắn dùng bạo lực, gia tốc phóng thẳng tắp tới Trương Vinh Phương.
Mặt sau găng tay kim loại trong tay hắn ta, đột ngột bắn ra hai thanh dao găm màu xanh lam.
Hai tiếng leng keng giòn vang.
Hai người lại giao thủ lần nữa.