"Đi thôi, chả có gì để nhìn."
"Tản đi, không có ý nghĩa."
Xem chiến nhiều lần như vậy, kỳ thực mọi người cũng đã nhìn ra tên Đãng Sơn Hổ có tính cách thế nào.
Người này chính là một hung nhân võ si.
Lúc trước hắn ta không ngừng chặn giết thương đội, chặn giết đội ngũ qua lại, chỉ là vì kích thích phủ Vu Sơn phái ra cao thủ.
Hôm nay mục đích đạt được, kết quả lại khiến hắn ta hoàn toàn thất vọng.
Mấy ngày gần đây, Đãng Sơn Hổ đến cả cướp hắn ta cũng lười làm nữa.
Vài ngày trước đó có một thương đội quy mô khá lớn đi ngang qua, vẫn còn dùng nhiều tiền xin quan binh bảo vệ, kết quả hắn ta một cái đánh rắm cũng không thả.
Từ đó có thể thấy được, Đinh Du hoàn toàn không để ý đến có bao nhiêu tài phú.
Hai người Thượng Quan Thanh Vinh và Thượng Quan Hạo đều núp trong chỗ tối, đứng nhìn Đinh Du từ xa.
Hai người bọn họ đều ngụy trang bằng trang phục xuất hành, lại còn đeo mặt nạ bằng da được chế tạo đặc biệt, thay đổi khuôn mặt.
Chính là vì không để cho người ta phát hiện.
"Chắc chắn Linh Sứ Kim Sí Lầu sẽ không đến, hắn không có ngu như vậy. Trước đó Đinh Du thắng liên tiếp mấy trận, thực lực kinh khủng dị thường, cho dù hắn đến cũng chỉ có chịu chết.
Có mỗi chịu chết mà chẳng có lợi nào, buôn bán như vậy không có lợi cho lắm." Thượng Quan Thanh Vinh trầm giọng nói.
"Không. Ta ngược lại thật ra nghĩ, Kim Sí Lầu chắc chắn đến. Đường đường một tổ chức Đông tông lớn, không đến mức sợ một Cửu Phẩm nhỏ nhoi." Thượng Quan Hạo phản bác.
"Ngươi không rõ, càng là tổ chức lớn, thì càng cần phải cân nhắc được mất, nếu như gặp phải ai cũng muốn coi như đối thủ, vậy tổ chức lớn chung quy sẽ biến thành tổ chức nhỏ, sau đó triệt để tiêu vong."
Thượng Quan Thanh Vinh trả lời.
"Huống chi, Linh Sứ tân nhiệm trước tiên tiêu diệt Hoàng gia, tuy thủ đoạn bất phàm, nhưng thực lực phần cứng hoàn toàn không phải đối thủ của Đãng Sơn Hổ."
Thượng Quan Hạo không lên tiếng nữa, hắn rất muốn tái chiến lần nữa, khiến Đinh Du biết phủ Vu Sơn này không phải không ai có thể chiến!
Nhưng... Hồi tưởng lại tình cảnh kinh khủng khi giao thủ lần trước, chiến ý trong lòng của hắn cấp tốc bị sự sợ hãi áp chế.
Cái loại lực lượng mạnh mẽ không thể chống đỡ ấy, quả là...
Rầm.
Bỗng, đầm Hàm Sơn truyền đến một tiếng nước chảy.
Đinh Du đứng phắt dậy, nhảy xuống nước, đi từng bước một lên bờ.
"Xem ra là Kim Sí Lầu không dám ứng chiến."
Hắn ta đi tới bên bờ, vẻ mặt thẫn thờ.
Cảm giác trống rỗng trong lòng lại nổi lên.
Đó là một loại cảm giác lạc lõng vì không tìm được mục tiêu trên đời, cái gì cũng không thiếu, không biết nên làm cái gì.
Hắn ta không biết nên làm gì để lấp đầy nó.
Nhưng hắn ta biết, khi mình chém giết, khi mình cố gắng dấn bước về phía trước, cảm giác trống rỗng nọ sẽ biến mất.
"Đi thôi, Vu sơn này... Đã không có ai đáng giá để ta liếc nhìn thêm lần nữa..."
Trong rừng Từ Hâm và Tôn Hiểu Huy đồng thời thở dài một tiếng trong lòng.
Biết lúc này đây, Đinh Du thật sự, triệt để tuyệt vọng.
Tuyệt vọng với người của toàn bộ phủ Vu Sơn.
Ba người không cần phải nhiều lời nữa, xoay người rời đi hướng phía xa xa.
Nhưng vào lúc này.
Vút!
Một chiếc phi đao mang theo tia sáng bạc bay vụt hướng Đinh Du.
Tốc độ của phi đao không nhanh, trên lưỡi đao hình như có đính vật gì đó.
Bộp.
Đinh Du tinh chuẩn xuất thủ, nắm mũi đao khiến nó lơ lửng giữa không trung.
Hắn ta nhíu mày nhìn một tấm vải ghim trên lưỡi đao.
Hắn ta đưa tay cấp tốc gỡ xuống.
Trên vải viết một dòng chữ trông có vẻ vội vã.
"Hôm nay đột phát biến cố, ngày khác tái chiến. -- Kim Sí Lầu."
Phi đao bắn ra, hấp dẫn không ít người chú ý, chỉ quái dị là, phần lớn người ở đây không có chú ý đến, chiếc phi đao đó bắn ra từ chỗ nào.
Chỉ có rất ít cao thủ cao phẩm, phát hiện người bắn phi đao ra ẩn giấu trong đám người.
Nhưng cụ thể là ai thì không biết được.
Người xem cuộc chiến vây quanh bốn phía ít nhất là hơn mười.
Hơn nữa sự chú ý của mọi người đều nằm trên thân ba người Đinh Du. Cho dù là cao phẩm cũng không có cách nào phân biệt được nguồn gốc của phi đao.
"Kim Sí Lầu gửi tin?" Đinh Du ánh mắt lóe lên một chút hi vọng.
Nhưng rất nhanh, chút hi vọng ấy lại yên tĩnh lại.
"Lại muốn gạt ta? Ha ha... Gà yếu chính là yếu... Không thú vị."
Ném tấm vải đi, hắn ta lười nhiều lời, xoay mình bước nhanh rời khỏi.
"Đại ca!"
Từ Hâm và Tôn Hiểu Huy thấy thế, vội vã đi theo.
"Nói không chừng là thật sự có việc thì sao?" Từ Hâm trầm giọng nói. Hắn ta cũng nhìn thấy dòng chữ trên tấm vải nọ.
"Ta sẽ không ngu đến mức bị lừa lần thứ hai." Đinh Du lạnh lùng nói.
"Về phần có chuyện thật sự? Một cái tổ chức tình báo, giấu mình cực sâu, sẽ trùng hợp vừa vặn gặp chuyện không may vào thời gian này như vậy à?