“Đến lúc đó, lập trường của chúng ta và Kim Sí Lầu sẽ nghịch chuyển cho nhau. Có lẽ đệ có thể dễ dàng tìm được Minh Phi của đệ nữa..."
"Mạng của mình, do trời do vận..."
Từ sau khi đảm nhiệm Giao nhân, hắn ta liền thường xuyên có lời cảm thán như vậy.
Hắn ta không quen nhìn thủ đoạn bắt cóc nữ tử xinh đẹp của Hải Long.
Thế nhưng sư phụ là tầng lớp cấp cao của Hải Long, hắn ta không cách nào ngỗ nghịch được.
Trước đó hắn ta từng có lòng thương hại, lặng lẽ bỏ qua mấy nữ hài đáng thương. Tiếp đó bị phát hiện, bị trách mắng.
Sau đó vẫn luôn bị không được coi trọng.
Hôm nay hắn ta vượt qua phẩm cấp, bước vào Siêu Phẩm, trở thành tầng Giao nhân, tình trạng mới chuyển biến tốt đẹp.
"Tiết đại nhân, phía trước sắp tới địa giới phủ Vu Sơn rồi."
Phu xe ngựa ở ngoài thùng xe trầm giọng nhắc nhở.
"Năng lực tình báo của Kim Sí Lầu rất mạnh, bắt đầu từ nơi này, có lẽ lúc nào chúng ta cũng có thể sẽ bị phát hiện."
"Không sao cả." Tiết Thành Ngọc bình tĩnh nói: "Quy củ của bọn họ không thể tùy ý điều động đội quân tử sĩ. Đây là hứa hẹn trước đây Kim Sí Lầu nói với Linh đình. Hơn nữa, hẳn là bọn họ cũng rõ ràng, tử sĩ vây giết cũng không giết chết được ta."
Hình thức ở chung của Kim Sí Lầu và Hải Long các nơi rất vi diệu.
Có nơi thì hai bên không liên quan tới nhau, một bên bán tình báo, một bên bắt nữ hài, tự có việc của riêng mình.
Có nơi lại hai bên thủy hỏa bất dung, không ngừng xung đột. Nhưng lại khống chế không cho xung đột cấp tốc thăng cấp.
Vốn bên phủ Vu Sơn cũng là như thế, chỉ cần hai bên không phá hư điểm mấu chốt của đối phương thì bình an vô sự.
Thậm chí hợp tác với nhau cũng không phải số ít.
Thật không ngờ rằng...
"Trước khi tới liên hệ người của tổng bộ Vu Sơn, tra xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nếu đúng là Kim Sí Lầu giở trò quỷ, vậy để trả giá cho việc dẫn đầu thăng cấp xung đột, ta sẽ tiêu diệt tất cả tầng lớp cấp cao của Kim Sí Lầu phủ Vu Sơn." Tiết Thành Ngọc bình tĩnh nói.
"Vâng." Phu xe đáp.
Mỗi một tổ chức đều có ranh giới cuối cùng của riêng mình, điểm mấu chốt của Hải Long, đó chính là hàng năm phải nộp lên thiếu nữ với số lượng cố định.
Mà thủ lĩnh Hải Long không còn nữa, chỉ tiêu về phương diện này của năm nay đương nhiên không thể nào đạt được rồi.
*
Hai vị Cửu Phẩm của Thượng Quan gia phủ Vu Sơn thất bại.
Hai người liên thủ, thế mà lại không địch nổi một mình Đãng Sơn Hổ. Sau khi giao thủ hơn ba mươi chiêu thì đồng thời bị đánh ngã.
Dân chúng bình thường sẽ không hiểu được, tuy Thượng Quan Thanh Vinh là Cửu Phẩm, nhưng khí huyết suy yếu, cùng lắm là được như Bát Phẩm đỉnh phong thôi.
Trên thực tế chủ lực vẫn là con của lão ta Thượng Quan Hạo.
Mà bây giờ, Thượng Quan Hạo thua, thua rất thảm, bụng bị đánh trúng một chưởng, ho ra mấy búng máu ngay tại chỗ, hôn mê bất tỉnh.
Thượng Quan Thanh Vinh cũng bị gãy xương một cánh tay, nếu không có cuối cùng súng kíp bắn một lượt, cung nỏ đánh ra, khiến cho Đãng Sơn Hổ rời khỏi.
Chỉ sợ hai người bọn họ đến cả tư cách sống sót cũng không còn nữa.
Sẽ bị đánh chết ngay tại chỗ.
Đến tận đây, toàn bộ Cửu Phẩm của phủ Vu Sơn đều bị thua dưới tay Đãng Sơn Hổ, không một ai có thể địch lại.
Đồn rằng Nhạc Hàn Tuyền phái người đi mời danh túc võ lâm của lộ Đinh Hà -- Thiên Sơn Nhất Kiếm Đàm Hiểu, đáng tiếc, liên tục mời mấy lần đều không công mà lui.
Sau đó có người truyền tin, từ lúc một năm trước Đàm Hiểu đã rời đi lộ Đinh Hà.
Chỉ là Đàm gia chưa phát tin ra mà thôi.
Đến tận đây, hi vọng tan biến.
Không có Đàm Hiểu, một vị Siêu Phẩm thần bí khác cũng thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Lôi đài do Đãng Sơn Hổ dựng lên ở bên bờ sông Hoa Chi, đến tận đây không còn ai dám lên đài.
Không ai nguyện ý đi lên chịu chết.
Đến cả phụ tử phủ đốc Cửu Phẩm đều thua, những người còn lại đi lên còn có tác dụng gì?
Bành!
Trong núi rừng. Trong sơn trại Đãng Sơn Hổ.
Đinh Du hung hăng đánh một chưởng lên thân cây tùng tráng kiện.
Nhìn chưởng ấn sâu hoắm bị mình đánh ra trên đấy, hắn ta sa vào trong một loại trạng thái trống rỗng không rõ.
"Trước đây ta chưa từng nghĩ tới, Cửu Phẩm sẽ yếu ớt như vậy..."
"Cũng chưa từng nghĩ tới, toàn bộ phủ Vu Sơn đều là rác rưởi... Bọn họ đồn thổi, nói khoác với nhau... Khiến người ta cảm giác bọn họ vô cùng cường đại..."
"Đại ca." Mấy người Từ Hâm sau lưng có chút bận tâm nhìn hắn ta.
Từ hai ngày trước, sau khi triệt để chiến thắng trên lôi đài, hắn ta bị vây trong một loại trạng thái làm gì đều không hề có tinh thần.
"Không phải nói còn có cao thủ Siêu Phẩm gì đó, Thiên Sơn Nhất Kiếm sao? Nói không chừng..." Từ Hâm khuyên.
"Không có tác dụng đâu..." Đinh Du cắt lời hắn ta: "Bọn họ yếu giống như con khỉ. Đám khỉ nói với nhau, con khỉ kia rất mạnh, rất lợi hại... Nhưng thì tính sao...?"