Trương Vinh Phương cũng có thể nhìn ra các yếu tố diễn xuất của Đoạn Cốc.
Rõ ràng, tên này thấy tình thế không ổn, đã quyết đoán ra tay để lấy công chuộc tội, cố gắng bù đắp những sai lầm trước đây.
Đó là lý do tại sao hắn ta lại ra tay với Tương Linh.
“Hội Mộng Chu? Là do nàng thành lập sao?”
Trương Vinh Phương hơi kinh ngạc, liếc nhìn Tương Linh đã không thể động đậy trên mặt đất, trong lòng cảm thấy hơi đáng tiếc.
Nhưng hội Mộng Chu sẽ là gì không quan trọng, có hay không có chuyện này, hắn vẫn sẽ tìm cớ khác để phế bỏ hai người này.
Chỉ là hắn còn muốn chơi nữa, không nghĩ tới những người này lại từ bỏ phản kháng nhanh như vậy, quả thật chẳng thú vị tí nào cả.
Bộp bộp!
Đồng Tâm ở bên cạnh cũng hung hăng quỳ xuống đất, liều mạng dập đầu lạy hắn.
Hết người này đến người khác, một cao thủ lục phẩm như Đồng Tâm, lúc này vậy mà lại không hề có bất kỳ ý định phản kháng gì, mà chỉ điên cuồng dập đầu, xin tha.
“Đại nhân tha mạng! Tha mạng! Xin ngày hãy cho ta một cơ hội nữa! Cầu ngài!”
“Thật đúng là… đã nghe thấy được chuyện khó lường bên trong.” Trương Vinh Phương mỉm cười, ngồi xổm xuống, điểm mấy cái trên người Tương Linh, dùng phương thức cắt đứt mạch máu, cưỡng ép ngừng lại.
“Đoạn Cốc, đưa nàng đi trị thương, nhớ đừng để chết, còn có công dụng lớn với ta.”
“Vâng.” Đoạn Cốc lập tức vui mừng, biết mình tạm thời không sao, vội vàng đứng dậy đáp.
Sau đó, hắn ta gọi hai nữ tử sĩ tiến lên, đưa Tương Linh đi chữa thương, chờ cho xử lý.
Chỉ là vết đâm ở ngực rất nặng, không mất tháng sẽ không hồi phục được.
“Đi thôi, rời khỏi nơi này trước.” Trương Vinh Phương liếc nhìn phủ đệ Mạnh phủ càng cháy càng lớn. Quay người bước đi về phía xa trước.
Dù là Đồng Tâm hay Tương Linh, đều là những cao thủ lục phẩm, đều là nhân tài.
Nếu để bọn chúng chết một cách dễ dàng như vậy, chẳng phải đáng tiếc lắm hay sao?
Một nhóm người nhanh chóng đuổi theo sau, bước nhanh biến mất vào bóng đêm.
Lúc này, rất nhiều tử sĩ Kim Sí Lầu mới rối rít rút lui, bình tĩnh theo sau mấy người rời đi.
Bóng đêm mờ ảo.
Ngọn lửa lớn bốc khói dày đặc, không lâu sau đó, các nhóm người của quan phủ đã đến dập lửa.
Các tòa phủ đệ xung quanh cũng đã phái gia đinh đến hỗ trợ dập lửa.
Nhưng đáng tiếc, ngọn lửa bốc cháy bởi dầu hỏa đã cháy hoàn toàn, lượng nước nhỏ nhoi như thế hoàn toàn không đủ để dập tắt.
Ngọn lửa càng lúc càng mạnh, sáng rực nửa bầu trời đêm trong toàn bộ khu Khê Thành.
Tầng ba của một nhà trọ phía xa xa.
Trước cửa sổ, có hai bóng người cao lớn đang đứng.
“Sư phụ, người nghĩ rốt cuộc người đó biết hay không biết?” Một bóng dáng trẻ tuổi thấp giọng hỏi.
“Biết hay không, đối với người đó không quan trọng.” Bóng người còn lại râu tóc bạc phơ, rõ ràng là một lão nhân ít nhất đã bảy mươi tuổi.
Lão nhân dừng lại giây lát, nhìn về phía ngọn lửa lớn ở Mạnh phủ.
“Người này lòng dạ độc ác, bản tính tàn nhẫn. Mới đến phủ Vu Sơn, tất cả thuộc hạ đều là người mới. Vì vậy hắn cần sử dụng một số phương pháp mới để xác định quyền uy, thu phục lòng người.”
“Nhưng hội Mộng Chu này là của Tương Linh. Hắn làm như thế, sao có thể thu phục lòng người được?” Người trẻ tuổi khó hiểu.
“Thực ra, hắn không quan tâm hội Mộng Chu là của ai. Cho dù là Tương Linh hay Đồng Tâm, những người này làm gì hay thái độ của họ đối với hắn là gì, thực ra hắn không thèm quan tâm.” Lão giả lạnh nhạt trả lời.
“Tại sao ạ?” Người trẻ tuổi cau mày.
“Bởi vì, đối với người này, cho dù bọn họ có làm gì đi chăng nữa, thì kết cục đã được định trước ngay từ ngày đầu tiên hắn đến đây.”
“Chỉ vì hắn một lần nữa lập ra quy củ?”
“Không phải.” Lão nhân nhìn người trẻ tuổi đầy ẩn ý: “Quy củ chỉ là thứ hai.”
Trọng điểm là, trên đời này, chưa bao giờ có đạo lý cấp dưới nắm giữ nhiều hơn cấp trên...”
“Cho dù là tiền bạc hay quyền lực.”
*
*
*
Vạn Lý sơn trang, tổng bộ của Kim Sí Lầu ở phủ Vu Sơn.
Trương Vinh Phương xoay người, ngồi trên chiếc ghế da màu đen tượng trưng cho Linh Sứ, sau lưng là một con đại bàng vàng được làm thành mẫu vật.
Con đại bàng vàng sải cánh, bám vào bức tường, như thể đang bay trên cao.
Sải cánh của nó dài tới 3 mét, lông chim có màu nâu vàng, hùng vĩ một cách lạ thường.
Nhìn Đồng Tâm, Đoạn Cốc, Thanh Tố và Vi Lý đang đứng kính cẩn bên dưới.
Trên khuôn mặt hắn nở ra một nụ cười.
“Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên ta đến tổng bộ nơi này. Trước đây vẫn chưa có thời gian. Các ngươi có ai có thể giới thiệu cho ta một tí được không?”
“Đại nhân... Ngài đừng úp úp mở mở nữa. Nên xử trí hai người Đồng Tâm và Tương Linh như thế nào? Hai người này đã hủy hoại thanh danh của Kim Sí Lầu ta, tội ác tày trời!” Vi Lý trầm giọng nói