TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 392: Đi (2)

Những nữ tử này sau khi uống thuốc bị ném vào khu Vô Quang, do Tương Linh đã đích thân chế tạo thành một khu vui chơi, giải trí đặc biệt.

Với sự quản lý của Mộng Dịch, không ai trong Hội Mộng Chu muốn phản kháng, cũng không ai dám phản kháng.

Ở đây, Tương Linh nắm giữ Mộng Dịch, là chủ nhân duy nhất.

Những vị khách khác đến chơi tạm thời là chủ nhân.

Bất kể loại phục vụ nào chỉ cần có thể tưởng tượng ra, nơi này đều có thể cung cấp.

Toàn bộ hội Mộng Chu cũng bí mật kéo rất nhiều con cháu đại gia của phủ Vu Sơn xuống nước trong bóng tối.

Nữ tử áo đỏ nhanh chóng đi vào lối đi, chẳng mấy chốc đã đến một sảnh đá khác rộng rãi hơn nhiều.

Trong sảnh đá, có một nam tử cao lớn cường tráng, tay cầm một đống vòng trúc, lười biếng ngồi trên ghế da, ném ra ngoài.

Một cái vòng trúc bay ra, đột nhiên những nữ tử đang nằm dưới đất nhào tới, giống như những con chó thật, tranh giành chiếc vòng trúc rơi xuống đất.

Trong thâm tâm Hồng tỷ biết trên vòng trúc có ngâm Mộng Dịch, có thể cắt cơn nghiện độc của những nữ tử này.

“Tiêu đại nhân, bên ngoài truyền đến ám tin của chủ nhân, bảo chúng ta ngay lập tức đóng lối vào và di dời nhân thủ.”

“Người nào can đảm lớn như vậy? Dám đến trêu chọc nơi này?” Tiêu Thần Nghĩa đã hơn bốn mươi tuổi, bây giờ một thân võ nghệ đã đạt tới đỉnh cao, khí huyết đã suy kiệt dần, không có khả năng tiến bộ.

Niềm vui duy nhất là giải trí chơi đùa những thứ này.

Đây cũng là lý do tại sao hắn ta dành cả ngày trong hội Mộng Chu, đảm nhiệm tổng bảo vệ nơi này.

“Thuộc hạ không biết.” Hồng tỷ cúi đầu nói.

“Tương Linh cũng là, động một tí là lại lo lắng sợ hãi, liền muốn đóng lối vào, không biết nơi này có bao nhiêu quý nhân đang hưởng thụ sao?

Làm phiền họ vào thời điểm thế này, chẳng phải là vô duyên vô cớ chọc giận mọi người sao?” Tiêu Thần Nghĩa xem thường nói.

Hồng tỷ cúi đầu không nói gì.

Nàng biết Tiêu Thần Nghĩa chỉ dám than thở trước mặt nàng, nếu thật sự gặp Tương Linh chủ nhân, hắn ta lấy lòng còn không kịp nữa là.

Là một cao thủ bát phẩm, Tiêu Thần Nghĩa đã đánh mất hoàn toàn lòng tự tôn và niềm kiêu hãnh mà hắn ta từng có.

Vì hưởng thụ, vì để có đủ lượng Mộng Dịch, hiện tại hắn ta là một con chó của Tương Linh chủ nhân.

Nhìn thấy Hồng tỷ không đáp lại, Tiêu Thần Nghĩa không kiên nhẫn buông tiếng thở dài.

“Được rồi, được rồi, lập tức đóng lại, sau đó chúng ta đi ra ngoài qua cánh cửa thứ năm ở bên cạnh.”

“Kính xin càng sớm càng tốt.” Hồng tỷ thấp giọng nói.

“Yên tâm đi, sau khi đóng cửa lối đi, sẽ không có ai có thể tìm được nơi này.” Tiêu Thần Nghĩa không nhịn được nói.

*

*

*

“Chính là chỗ này.”

Thanh Tố dẫn đầu, đi đến cửa của Mạnh phủ.

Trên cổng có vòng vàng trên nền đỏ, có hình một bông sen khổng lồ.

Đồng thời là một đóa Hắc Liên Hoa đen kịt như lửa.

Hai bên cửa có treo đèn lồng màu vàng, trên đèn có viết hai chữ: Thanh, Nhã.

Oành!

Cánh cửa lớn bỗng nhiên bị phá tan.

Các đội tử sĩ Kim Sí Lầu đeo mặt nạ đen xông vào trong đó.

Đoàn người Trương Vinh Phương chậm rãi vượt qua ngưỡng cửa, bước vào trong.

Chỉ là sân sau ngưỡng cửa trống rỗng, không có một bóng người.

Hai cây dương liễu nằm rải rác hai bên, bóng râm khổng lồ chiếm gần hết khoảng sân.

“Nơi này là hội Mộng Chu à? Sao không thấy ai?” Trương Vinh Phương hơi ngạc nhiên hỏi.

“Có lẽ nơi này có mật đạo. Khi thuộc hạ đến đây điều tra, nhận thấy rằng dòng người ra vào đây vượt xa cái sân nhỏ có hai lối vào này.” Thanh Tố trả lời.

“Đồng Tâm, Tương Linh, các ngươi có biết xảy ra chuyện gì ở đây không?”

Trương Vinh Phương nhìn hai người Hắc Ưng và Bạch Ưng.

“Thuộc hạ cũng không biết.”

“Không rõ lắm.”

Hai người vội vàng trả lời, cúi đầu không dám nhiều lời.

Trong lòng Tương Linh biết Trương Vinh Phương không thể kéo dài thời gian động thủ lâu lắm.

Nếu không, một khi nha môn kịp phản ứng, Hoàng gia, Hải Long kịp phản ứng, cuộc tập kích này của hắn sẽ trở nên vô nghĩa.

Một khi Hoàng gia, Hải Long liên thủ cắn giết Trương Vinh Phương, cho dù là Linh Sứ cửu phẩm, cũng nhất định sẽ cất bước gian nan.

Vì vậy, trong trận này, mọi người Kim Sí Lầu không thể ở đây lâu được.

Hội Mộng Chu là một công trình đặc biệt được xây dựng nhờ vào cung điện dưới lòng đất xây dựng từ thời cổ đại, một khi đã ẩn giấu đi thì sẽ cực kỳ khó bị phát hiện.

Cho dù có nhiều nhân tài đặc biệt trong Kim Sí Lầu, cũng không thể tìm ra quá nhiều manh mối chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Vì vậy, nàng chỉ cần kéo dài thời gian...

“Đốt nơi này đi.” Giọng nói của Trương Vinh Phương đột nhiên vang lên.

Toàn thân Tương Linh run lên.

Đốt!

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy đám người đeo mặt nạ đen của Kim Sí Lầu, đang đặt củi ở khắp mọi nơi xung quanh chuẩn bị châm lửa.