Nếu nói Thiên Hương Quốc Sắc lâu lúc trước chỉ là trùng hợp, thì hội Mộng Chu bây giờ có nghĩa là gì?
Trùng hợp trong khoảng thời gian ngắn như vậy, liên tiếp hai lần, hẳn là không phải trùng hợp, mà là tất nhiên.
Tâm trí Tương Linh trong nháy mắt hiện lên những cảnh tượng ngờ vực vô căn cứ và suy đoán.
Nhưng đáng tiếc là, nàng chưa kịp hoàn hồn thì nhóm người ở phía đối diện đã tụ hợp.
Đoạn Cốc và Thanh Tố đi đến bên cạnh Trương Vinh Phương, ngoài ra còn có một số đội trưởng trong đội tử sĩ.
Đoạn Cốc đang giới thiệu với Trương Vinh Phương một số đội trưởng tinh nhuệ thủ hạ của hắn ta, tất cả đều là cao thủ từ tứ phẩm trở lên.
Trương Vinh Phương nhẹ nhàng mỉm cười, trò chuyện với từng người một.
Từ góc độ phía sau nhìn lại, Tương Linh cảm thấy hắn như chẳng hề làm gì cả, giống như kẻ đã tàn sát hàng trăm người trong toàn bộ Thiên Hương Quốc Sắc lâu vừa rồi không phải là hắn vậy.
“Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện phiếm nữa. Thừa dịp quan sai nha môn còn chưa đến, chúng ta đi giải quyết điểm thứ hai trước đã. Tranh thủ đêm nay làm cho xong việc.”
Do Thanh Tố dẫn đầu, đoàn người nhanh chóng lao về phía hội Mộng Chu ở khu Khê Thành.
Tương Linh vào một cái bị tụt lại ở phía sau, lúc này nỗi sợ hãi trong lòng nàng nhanh chóng lắng xuống.
Nàng biết rất rõ cho dù Linh Sứ có thực sự nghi ngờ nàng hay không, điều quan trọng nhất là phải mật báo, giảm thiểu tổn thất cho hội Mộng Chu.
Sau đó...
Tương Linh cúi đầu che giấu sát khí và lửa giận không kìm chế được của mình.
Cũng giống như Đồng Tâm, nàng đã làm phấn đấu bao nhiêu năm như vậy, còn nương thân ở vị kia của Hoàng gia, là vì để có thể an tâm hưởng thụ tất cả sao.
Nếu hội Mộng Chu bị phá hủy, nàng lấy cái gì để duy trì quyền thế và lợi ích bây giờ của mình?
Nghĩ ở đây.
Nàng thoáng tụt lại phía sau một chút, hai tay ra làm mấy dấu hiệu.
Phía sau cùng, trước cửa một con hẻm, hai tên ăn mày bẩn thỉu đang dựa vào tường ngủ bắt được dấu hiệu này liền giả vờ duỗi người.
Sau khi đoàn người Trương Vinh Phương rời đi, tên ăn mày cấp tốc đứng dậy, quay người, vọt vào ngõ nhỏ.
Không lâu sau, một con chim nhỏ màu đỏ bay ra khỏi ngõ nhỏ, bay về phía khu Khê Thành.
*
*
*
Hội Mộng Chu, khu Khê Thành.
Không giống như Thiên Hương Quốc Sắc lâu, hội Mộng Chu không phải là một cơ sở được xây dựng trên mặt đất.
Nhìn bề ngoài, nó chỉ là một trạch viện nhỏ, chỉ có hai khoảng sân trước và sau.
Bên ngoài cửa là một tấm bảng hiệu tương tự như một phủ đệ thường dân bình thường: Mạnh phủ.
Nhìn từ bên ngoài, người bình thường hoàn toàn không biết tòa phủ đệ này dùng để làm gì.
Ngay cả những người hàng xóm xung quanh cũng chỉ đánh giá từ những vị khách ra vào, trong Mạnh phủ này chắc hẳn có điều đặc biệt.
Kèm theo tiếng vỗ cánh phành phạch, con chim nhỏ màu đỏ bay xuống, đứng trên mu bàn tay của một nữ tử mặc áo đỏ ở sân sau.
Nữ tử nhanh chóng tháo ống trúc, kiểm tra cuộn giấy.
Vừa mới xem xong, sắc mặt nàng bỗng hơi thay đổi, vội vã đi về phía phòng chứa củi duy nhất ở sân sau.
Đẩy cửa ra, giữa phòng chứa củi rất sạch sẽ, trên mặt đất xuất hiện một lối vào ngầm giống như lăng tẩm.
Nữ tử không chút do dự đi vào từ lối vào.
Bên dưới lối vào này là hội Mộng Chu thực sự.
Bước vào lối vào, có một đường hầm rộng rãi với từng đôi đèn lồng treo bên dưới.
Hai bên còn có những nữ tử cường tráng canh gác, trên người mặc áo giáp da, đầu đội mũ giáp, hai tay đeo găng tay sắt.
Sau khi băng qua đoạn đường dài hơn trăm mét, nữ tử áo đỏ bước vào một sảnh nhỏ thông suốt với mọi hướng.
Giữa sảnh nhỏ có một cái quầy.
Sau quầy có hai nữ tử xinh đẹp đang chơi bài.
“Hồng tỷ, sao hôm nay lại rảnh rỗi xuống đây vậy?” Một nữ tử mặc áo xanh tươi cười hỏi.
“Có tin tức của chủ nhân, có rắc rối. Mở cửa cho ta vào gặp Tiêu Thần Nghĩa đại nhân.” Nữ tử áo đỏ lạnh lùng nói.
“Được rồi, ngài đợi một chút.” Nữ tử áo xanh vặn một cơ quan nào đó ở dưới quầy.
Đột nhiên, trên một bức tường của sảnh nhỏ, một cái cổng vòm tròn từ từ nhô lên.
Bên trong cửa vòm là một lối đi khác hơi hơi âm u.
Phía trên cao còn treo một tấm bảng hiệu: Khuyển.
“Tiêu đại nhân đang chơi trong ổ chó, những đại nhân còn lại ở trong ổ mèo.” Nữ tử áo xanh trả lời.
“Trần Chiêu Trần đại nhân đâu?” Hồng tỷ trầm giọng hỏi.
“Trần đại nhân đã tới khu Vô Quang. Tam bào thai vừa đến hôm nay cần được dạy dỗ kỹ càng, đang chuẩn bị bí dược cho các nàng.” Nữ tử áo xanh trả lời.
Cái gọi là bí dược là loại thuốc bí chế đặc biệt cho khu Vô Quang, sau khi uống sẽ gây tổn thương rất lớn cho cơ thể, dẫn đến hoàn toàn không thể mang thai.
Và có di chứng sau này từ từ mù cả hai mắt.