TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 390: Rõ ràng (5)

Chung Khánh Liên không có gì để ngăn cản, cuối cùng lồng ngực bị cắt ra một vết máu hình chữ thập.

Vết máu vừa vặn cắt ngang cổ họng của hắn ta, một bên khác kéo dài đến tim.

“Ngươi...” Hắn ta nhìn chằm chằm về phương hướng của Đồng Tâm, hình như cuối cùng cũng nhận ra đối phương.

Đáng tiếc... tất cả đã quá muộn.

Phụt.

Thi thể ngửa đầu ngã xuống, chỉ có máu không ngừng phun ra tí tách.

“Thu dọn một lát, có thể rời đi.” Trương Vinh Phương khẽ mỉm cười.

Hai người đều thả lỏng cả người, vội vã cúi đầu vâng dạ.

Ngay sau đó, rất nhiều kẻ sát thủ của Kim Sí Lầu đã rối rít rút khỏi Thiên Hương Quốc Sắc lâu. Bọn họ đồng thời mang theo thi thể của đồng bọn, cũng mang theo hầu hết các loại tiền tài châu báu bên lầu các.

Các kho báu khác nhau, giấy tiền, bạc, vàng trong toàn bộ Thiên Hương Quốc Sắc lâu đã trở thành chiến lợi phẩm của họ.

Trương Vinh Phương không quan tâm đến những thứ này, hắn chỉ cần đóng gói tất cả các loại bảo vật, cũng như tiền giấy ngân phiếu mệnh giá lớn và châu báu hoàng kim.

Các phần nhỏ vụn vặt còn lại tùy ý để cho thủ hạ chia sẻ.

Với sự rút lui của những chiếc mặt nạ đen, toàn bộ Thiên Hương Quốc Sắc lâu đã hoàn toàn rơi vào cảnh hoang tàn khắp nơi so với sự phồn hoa náo nhiệt ban đầu.

Từ khi người của Kim Sí Lầu tập kích cho đến khi kết thúc chỉ mất chưa đầy ba phút.

Ngoài việc giết người giữa đường chính là cướp bảo vật. Không hề chậm trễ chút nào.

Đêm khuya.

Ba người Trương Vinh Phương chậm rãi cất bước đi trên phố, một đội quan sai đang cấp tốc hướng về phía bọn họ chạy tới.

Nhưng không ai phát hiện ba người đã thay áo choàng.

Sát thủ Kim Sí Lầu ngày thường là những cư dân bình thường. Lúc này, sau khi động thủ, trở về đến nhà, hoàn toàn biết mất, căn bản không có ai có thể phát hiện ra.

Trương Vinh Phương mặc một chiếc áo choàng lớn màu đen, viền bạc của chiếc áo choàng phản chiếu ánh sáng lộng lẫy tinh tế dưới ánh đèn đường, giống như thủy ngân đang chảy.

“Hôm nay thu hoạch rất tốt. Hai người các ngươi cũng cực khổ rồi.” Thần sắc hắn ung dung, không mang mặt nạ mà thưởng thức nhìn Tương Linh và Đồng Tâm.

“Có đại nhân dẫn đội, chúng ta chắc chắn đánh đâu thắng đó, chúng thuộc hạ chỉ góp một ít sức mọn mà thôi...”

Tương Linh hơi thanh tĩnh lại, trong khi khen ngợi Trương Vinh Phương, không quên liếc nhìn Đồng Tâm với vẻ thương hại.

Sắc mặt Đồng Tâm trắng bệch, giống như mẹ chết, đến bây giờ trên người vẫn còn cảm giác lạnh thấu xương.

Đó là hơn một nửa tài sản của hắn ta!

Chỉ trong một đêm, đã bị cướp hết sạch, phá hủy trong một ngày!

Hai mươi năm tích góp... Bỗng chốc một lần trắng tay...

“Điều này cũng đúng.”

Trương Vinh Phương mỉm cười nói.

“Chỉ là rõ ràng thuận lợi như thế, vì sao Đồng Tâm vẫn u buồn như vậy?”

Ánh mắt sắc bén của hắn rơi vào trên người Đồng Tâm.

Cả người người nọ giật mình một cái, vội vàng lập tức ngẩng đầu nặn ra một nụ cười hài hòa.

“Đại nhân nhìn lầm rồi, chỉ là tối hôm qua thuộc hạ bị cảm phong hàn... Vừa mới động thủ xong nên hô hấp hơi không thông suốt, thân thể không chịu được đổ mồ hôi.”

“Nhịp tim của ngươi đập rất nhanh.” Trương Vinh Phương đột ngột dừng lại: “Xem ra thân thể thực sự không thoải mái.”

“Vâng… Thuộc hạ… Đây có thể là ám thương do thuộc hạ luyện võ công tích lũy, xin đại nhân thứ lỗi.” Đồng Tâm đè nén nỗi buồn trong lòng, không dám để lộ ra kẽ hở nào.

Xem xét từ tình huống vừa rồi, sát khí của vị Linh Sứ mới lên cấp này còn lớn hơn nhiều so với người tiền nhiệm.

Buồn cười là ban đầu họ còn nghĩ người này dễ gạt gẫm...

Bây giờ... bây giờ…

“Thôi được.” Trương Vinh Phương nhẹ nhàng vỗ tay: “Ban đầu dự kiến đêm nay thực hiện ba tiết mục, nếu thân thể Đồng Tâm ngươi không khỏe, vậy thì giải quyết thêm một tiết mục nữa, thì coi như kết thúc cũng được.”

Ngay sau khi nói ra những lời này, hai người Đồng Tâm và Tương Linh đồng thời nảy sinh cảm giác không ổn.

“Đại nhân... Các thành viên của chính lầu đã trải qua một lần chém giết, bây giờ đã tiêu hao rất nhiều... Ngài xem, có thể...” Tương Linh không nhịn được lên tiếng.

“Không sao, ta là người vô cùng thông cảm cho thuộc hạ.” Trương Vinh Phương mỉm cười đáp lại.

“Vì thế...”

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía trước.

Hai người kia cũng ngẩng đầu nhìn về phía trước theo.

Ngay phía trước, một bóng người cao lớn, toàn thân mặc đồ đen, đeo mặt nạ đen sải bước đi ra.

Đó là Đoạn Cốc đã đến kịp thời.

Theo sau bên cạnh hắn ta là một nữ tử yểu điệu, rõ ràng là Thanh Tố.

“Nhìn xem, người đổi sân không phải đang tới sao?” Trương Vinh Phương giơ tay chỉ về phía đối diện. “Trận thứ hai tiếp theo, khu Khê Thành hội Mộng Chu.”

Thân thể Tương Linh đứng sau lưng hắn run lên bần bật.

Hội Mộng Chu!

Tại sao... Tại sao lại?

Nội tâm Tương Linh trong nháy mắt căng thẳng đến cực điểm.