Không phải vạn bất đắc dĩ, Đồng Tâm chắc chắn sẽ không dám phá hủy mọi thứ trong một ngày.
Cả ba bước đến phía trước của tòa lầu, lướt qua dòng máu đang chảy trên mặt đất.
Lúc này về cơ bản đám đông đã bỏ chạy gần hết.
Trong đại sảnh mơ hồ có thể thấy bàn ghế lật úp, bầu rượu, khay và thức ăn.
Máu tươi bắn tung tóe trên các bức tường, vô số thi thể ngã xuống đất không dậy nổi tô điểm thêm cho căn phòng lớn xinh đẹp, phú quý hoa lệ.
Oành!
Đột nhiên phía trên tầng lầu, một thích khách đeo mặt nạ đen lăn lộn, bị đánh rơi xuống.
“Ahhh!”
Kèm theo tiếng gào thét và tiếng xé gió của lưỡi kiếm, một bóng người màu lục lam lao ra khỏi cầu thang trên tầng hai, sau đó nhảy lên, bay nhào về phía ba người họ.
“Ngũ Diệp Liên Tâm • Không Bình!”
Ánh kiếm màu bạc chỉ trong vòng một giây đã bay vụt đến trước mặt ba người Trương Vinh Phương.
Xoẹt!
Kiếm quang tán loạn, đột nhiên tái sinh biến hóa, khi còn cách ba người một mét thì bỗng nhiên nổ tung, giống như một con công xòe đuôi, chia thành năm phần, đồng thời đâm về phía ba người.
“Viêm Đế phù • Vô Tân Chi Hỏa.”
Vẻ mặt Trương Vinh Phương bình tĩnh, tay phải đột nhiên giơ lên, mang theo từng tia từng tia tàn ảnh, tinh chuẩn xuyên qua khe hở giữa kiếm quang.
Nắm lấy cổ tay đối thủ.
“Thực lực không tệ.”
“Đáng tiếc, vẫn còn quá yếu.”
Răng rắc.
Một tiếng vang giòn, kèm theo một tiếng kêu thảm thiết, lưỡi kiếm trong tay Chung Khánh Liên rơi xuống, lùi lại mấy bước.
Hắn ta bịt chặt cổ tay phải, lửa giận trong mắt vừa rồi nhanh chóng chuyển thành sợ hãi.
Một chiêu!
Chỉ dùng một chiêu!
Người mạnh đến thế! Người này... rốt cuộc có lai lịch là gì?
Đánh bại hắn ta chỉ bằng một chiêu, cho dù hắn ta là thất phẩm đã lâu không thực chiến, nhưng tốc độ tay mắt và lực lượng vẫn còn đó.
Vậy mà người này lại trong nháy mắt đã tìm ra kẽ hở trong chiêu số cao nhất của hắn ta, một chiêu đã phế bỏ sát chiêu Ngũ Diệp Liên Tâm!
“Rốt cuộc các ngươi là ai?” Chung Khánh Liên muốn kéo dài thời gian. Đảo mắt nhìn xung quanh, cố gắng tìm sơ hở để thoát thân.
“Giết hắn đi.” Trương Vinh Phương thản nhiên nói.
Tương Linh và Đồng Tâm đứng sau hắn rùng mình trong lòng. Biết hắn là nói với bọn họ.
Tương Linh cũng còn ổn, dù sao nàng không quen với Chung Khánh Liên.
Nhưng Đồng Tâm thì đang rỉ máu trong lòng.
Hắn ta đã chi rất nhiều tiền để mời được Chung Khánh Liên, bây giờ...
Hai người đồng thời tiến lên, một người rút một đoản đao tiêu chuẩn.
Cả hai đều là lục phẩm, mà võ công đều do tu Kim Bằng Mật Lục nên đương nhiên mạnh hơn Chung Khánh Liên bây giờ đang bị thương rất nhiều.
Dù sao, Kim Bằng Mật Lục là một võ học thượng thừa, mà lại vô cùng đặc biệt, gánh nặng mang đến cho lục phẩm viên mãn chỉ tương đương với gánh nặng của võ công tam phẩm thông thường.
Nói cách khác, nếu một thiên tài có thiên phú hạn mức tối đa là cửu phẩm, trước tiên tu xong lục phẩm Kim Bằng Mật Lục, thì vẫn có thể tu luyện phần còn lại của võ công lục phẩm.
Tất nhiên, đây là trạng thái lý tưởng nhất.
Trên thực tế, Kim Bằng Mật Lục theo giải thích của Thiên Nữ Đồng Chương, đòi hỏi những điều kiện cực kỳ cao.
Một trong những hạn chế lớn nhất của việc tu hành môn võ công này là thời gian.
Có thể tu luyện thành công một tầng trong bốn năm đã là lợi hại lắm rồi.
Tương Linh và Đồng Tâm chỉ kiêm tu hai tầng hậu kỳ là đã không thể tiếp tục được nữa.
Mặc dù như thế, việc kiêm tu đồng thời hai tầng này cũng đã mang lại cho họ những lợi ích cực kỳ to lớn.
Cả hai đeo mặt nạ, toàn thân mặc đồ đen, tiến lên phía trước.
Những đường nét màu trắng trên khuôn mặt họ rõ ràng không giống với những người còn lại khiến Chung Khánh Liên cảm thấy không ổn.
Điều khiến hắn ta càng hơi nghi hoặc hơn nữa là cảm giác một trong hai người này hình như rất quen thuộc với hắn.
“Các ngươi...”
Hắn ta vội vàng mở miệng, đang muốn hỏi.
Giết!
Trong phút chốc, hai bóng người từ phía trước đan xen lướt qua.
Hai thanh đoản kiếm mang theo hai vệt màu bạc sáng rực.
Coong coong!
Chung Khánh Liên nhấp một tay, vậy mà lại đỡ đòn kịp thời, nhưng sức mạnh tổng hợp của hai người cũng khiến cho lúc hắn ta chưa kịp chuẩn bị, bị một vết thương sâu hoắm trên cánh tay.
Máu lập tức phun ra.
Tay không thể dùng sức được nữa.
“Rốt cuộc các ngươi là ai?”
Không có ai trả lời, hai ánh kiếm lại lần nữa xẹt qua, không hẹn mà cùng giáng xuống, Tương Linh và Đồng Tâm đều không dùng bất kỳ chiêu số nào.
Chỉ là một cú vung kiếm bình thường.
Bọn họ đều có thể cảm nhận được ánh mắt của Linh Sứ đại nhân phía sau, ánh mắt như dao như kiếm, kim đâm thấu xương.
Một khi bọn họ có chút chần chờ, do dự nào, chỉ sợ kết cục chờ đợi của bọn họ sẽ giống như Chung Khánh Liên trước mặt.
Hai vệt kiếm xẹt qua.