Hắn ta theo Tốc Đạt Hợp Kỳ lâu như vậy, rất nhiều chuyện đều nhìn thấu triệt.
Chỉ là hôm nay đề phòng giao thiển ngôn thâm*, không tiện nói rõ.
*quen biết sơ mà đã có lời thắm thiết.
Đại Yến mang theo hắn một đường đi qua sân, men theo mặt bên hành lang đi tới sân thứ hai.
Cái sân sau có diện tích nhỏ hơn, ước chừng có hơn hai trăm mét vuông.
Đại Yến mang theo hắn đi tới trước cửa một sương phòng bên trái.
Trên cửa đen có vẽ một ký hiệu có hình tròn, trên đó có hoa sen dùng ngón tay tổ thành, đang chậm rãi nở rộ.
Xuyên qua khe cửa, Trương Vinh Phương mơ hồ có thể nghe thấy được mùi hương kỳ dị thoang thoảng bay ra từ bên trong.
Mùi hương đó giống với đàn hương, nhưng cũng không phải, vừa ngửi đã khiến tâm thần người ta sáng tỏ, khí huyết hơi tăng tốc độ vận chuyển.
Giống như là huân hương nào đó có thể khiến tinh thần người ta càng phấn khởi.
Đại Yến tiến lên, gõ nhẹ lên cửa.
"Cung tiểu thư, ta mang người cầu học đến đây, hiện tại ngài có tiện không?" Trong giọng nói của hắn ta có sự tôn kính không rõ.
Bên trong cánh cửa tĩnh lặng, lập tức truyền ra một giọng nói nhu hòa bình ổn.
"Mời vào, cửa không có khóa."
Hơi thở của Đại Yến hơi dồn dập hơn, đưa lưng về phía Trương Vinh Phương mà vẫn có thể thấy lỗ tai hắn ta đỏ bừng.
"Ta... ta không vào nữa, bên trong chính là tiểu thư Cung Sơ Nhân giáo dục ngươi học tập tỏa văn. Có vấn đề gì, ngươi trực tiếp nói với nàng là được."
Trong mắt Đại Yến rõ ràng hiện lên một tia đấu tranh, nhưng vẫn là vội vàng vỗ vai Trương Vinh Phương, xoay người bước nhanh rời khỏi.
Trương Vinh Phương nhíu mày, hiện giờ song Ưng Vu Sơn không nằm dưới sự khống chế trực tiếp của hắn, chế độ phân quyền của Kim Sí Lầu khiến hắn không thể xen vào đoạt quyền.
Thế nên hắn không có cách nào khác điều động thành viên chính lầu, thu thập tình báo.
Bằng không trước khi tới nơi này, hắn đã có thể dễ dàng lấy được toàn bộ tư liệu của người tên Cung Sơ Nhân này rồi.
Hắn vốn cho rằng người này chỉ là một học giả bình thường.
Nhưng nhìn từ các loại kì lạ sau khi vào cửa, e là người tên Cung Sơ Nhân đó không hề đơn giản như mình suy nghĩ.
Hắn đứng ngay ở cửa, mà lại không nghe ra được trong phòng còn có một người nữa.
Kẽo kẹt.
Cửa phòng bị đẩy ra nhẹ nhàng.
Một luồng huân hương đậm mùi hơn nữa đập vào mặt.
Trong phòng rất tối, hoa văn màu trắng và đỏ nhạt uốn lượn trên vách tường và lan tràn trên mặt đất.
Nhìn kỹ mới phát hiện đó là thảm trải và thảm treo tường.
Ánh đèn hơi mông lung, khắp nơi trong góc căn phòng trưng những ngọn nến màu đen to bằng cánh tay, có ngọn đang thắp có ngọn đã tắt.
Trương Vinh Phương chậm rãi đi vào, ánh mắt liếc nhìn chung quanh.
Cả phòng không có bàn, chỉ có trên mặt đất đang đặt từng bồ đoàn mây tre kích thước bằng nhau cùng loại màu xám.
Trên giường đối diện cửa phòng hiện lên đệm giường màu bạc trắng.
Chỗ sâu trên giường có rèm châu nặng nề màu trắng rủ xuống, che khuất cảnh sắc bên trong.
Một bóng nữ tử yểu điệu đang mơ hồ lộ ra hình dáng che mặt từ phía sau bức rèm.
Trương Vinh Phương nhìn kỹ lại, không nhìn rõ khuôn mặt đối phương, chỉ từ vài khe hở nhìn thấy đường cong đầy đặn, màu da trắng nõn, thân eo mềm mại nhỏ xíu của đối phương.
Thân trên mượt mà nhô lên, tỉ lệ dáng người lung lay sắp đổ, cực kỳ hoàn mỹ.
Đinh....
Trên giường còn có một người.
Cũng là nữ tử có đường cong đầy đặn đang ngồi quỳ, trong tay cầm một cái chùy nhỏ nhẹ nhang gõ một vật trước mặt.
Sau khi Trương Vinh Phương vào cửa, vật kia phát ra âm thanh kim loại réo rắt kéo dài quanh quẩn.
"Mời ngồi." Nữ tử phía sau bức rèm che chậm rãi lên tiếng.
"Cảm ơn." Trương Vinh Phương đi qua, khoanh chân ngồi xuống một chiếc bồ đoàn trước giường.
Hắn nhìn kỹ đối phương một chút. Mặc dù nhìn cũng không hiểu rõ được thế nào, nhưng từ dung mạo nữ tử nói chuyện cũng có thể lờ mờ phân biệt ra đại khái.
Hắn đã từng gặp không ít nữ tử xinh đẹp, như tỷ tỷ Trương Vinh Du, Lư Mỹ Sa, Thiên Nữ Đồng Chương, còn có Lâm Kỳ Tiêu lúc trước, đều là phái nữ có dung mạo đẹp nhất.
Nhưng chưa bao giờ có một người cho hắn ấn tượng và cảm xúc như người trước mặt này.
Có thể thấy nữ tử mơ hồ, nàng mặc áo len màu đen bó sát người, áo len dài từ hai vai đến xuống quá đùi, hướng xuống sẽ lộ ra hai chân tròn trịa thon dài trắng nõn.
Đường cong căng mịn hoàn toàn được áo len nổi bật ra, cho người ta một cảm giác mềm mại đầy đặn dị thường.
Nhưng khuôn mặt nữ tử lại tràn ngập cảm giác mâu thuẫn.
Rõ ràng tương đối quyến rũ xinh đẹp, thần thái lại lộ ra nhu hòa, đoan trang, thanh tịnh.
Kiểu mâu thuẫn giữa cơ thể và khí chất, lại thêm dị thường lúc trước khi bước vào gian phòng.
Khiến Trương Vinh Phương vô thức mà đề cao cảnh giác trong lòng.