Sớm muộn gì cũng có một ngày, dù là tượng thần hay là Mật giáo, hay là Linh đình nguy hiểm không rõ.
Hắn đều có thể lấy sức mạnh của bản thân đánh bại tất cả thứ gây trở ngại đến mình!
Cho nên chỉ cần triệt để nắm giữ tử sĩ, chỉ cần song Ưng đừng kiếm chuyện cho hắn, còn lại tất cả như cũ là được.
*
Ngoài tường thành phủ Vu Sơn, bên cạnh sông Vu, lúc đêm khuya, một con thuyền hai tầng chậm rãi lên đèn lồng, dừng sát ở bên cạnh bến tàu.
Từng đội người áo đen, cấp tốc khiêng vô số cơ thể bị vải đen bao bọc, đặt lên lối vào ở giữa khoang tàu.
Ở phụ cận bến tàu, hai nam tử mũ cao mặc trang phục màu xanh, áo khoác ngoài màu trắng, lạnh lùng nhìn đội thuyền đang lên hàng.
"Chỉ có chút đó thôi à?"
Một người trong đó bất mãn nói.
"Các ngươi yêu cầu rất cao, không phải xử nữ không được, tư sắc vóc dáng thiếu một cái cũng không được nốt. Bọn ta phải bắt cả mấy người Linh mới tiếp cận chỉ tiêu được. Đã rất không dễ dàng."
Đối diện với hai nam tử áo xanh, Tương Linh mặc bộ váy thấp ngực màu hồng nhạt, tay cầm một cây quạt tròn che khuất da thịt nơi ngực, nhẹ nhàng đáp lại nói.
"Nếu không phải gần đây mới có một nhóm gia quyến tội quan bị xét nhà, nhóm hàng này cũng không thu thập đủ được." Tương Linh giải thích.
"Chuyện đó ta mặc kệ, ban đầu các ngươi đã đáp ứng rồi, hôm nay được bọn ta ủng hộ, đừng nghĩ trở mặt không nhận lời." Nam tử áo xanh cao hơn một chút lạnh lùng nói.
"Ngươi cũng không muốn Thanh Giác đại nhân tự mình hỏi đến đúng không?"
Nghe được tên của Thanh Giác, Tương Linh nhíu mày.
"Điều kiện đương nhiên không đổi, có điều, số lượng các ngươi quy định muốn, mấy món chất lượng cao một chút không thể cho thêm một chút sao?"
"Hiện tại đã là thời khắc mấu chốt, trong khoảng thời gian hai năm này, mặt trên giục rất căng, nếu như số lượng cung ứng không đủ, cấp trên nhất định sẽ trách tội.
Hiện tại ngươi có thể giải thích với ta, nhưng chờ đến lúc đó ta lấy cái gì để giải thích với mặt trên? Nếu không ngươi tự mình đi tìm Thanh Giác đại nhân?" Nam tử mặc trang phục thanh y bất mãn nói.
"Xùy, không phải Kim Sí Lầu các ngươi mới có Linh Sứ tới sao? Có Linh Sứ tọa trấn làm chỗ dựa, các ngươi không tiếp tục làm việc lớn mật hơn một ít à? Bộ phận mà trước kia không dám động, hiện tại không phải là có thể động một chút sao?" Tên còn lại ở một bên không nhịn được cười nhạo nói.
"Cái tên của Linh Sứ đại nhân đương nhiên là dùng tốt, lần này bọn ta đến đều là lấy danh nghĩa của Linh Sứ đại nhân, thế lực khác vừa nghe Linh Sứ bọn ta tới, mỗi người đều rất nể tình..." Tương Linh cười.
Cấp Linh của Kim Sí Lầu, có kém đi nữa chăng cũng là cao thủ Cửu Phẩm.
Điều này làm cho Kim Sí Lầu vốn chỉ là thế lực nhỏ ở Vu sơn, hôm nay nhảy thành đối tượng không ít tổ chức thế lực coi trọng.
"Hừ, sớm biết thế năm đó ta cũng giống như ngươi, xin đi Kim Sí Lầu kiêm chức." Giọng của nam tử áo xanh có chút hối hận.
"Thân kiêm mấy chức không phải người bình thường có thể làm được, các ngươi nhìn ta rất vui vẻ, nhưng trên thực tế khi người ta cô đơn, nửa đêm rơi lệ, lại chả có ai an ủi cả ~~~" Tương Linh cười yêu kiều.
Bỗng nhiên ở sông Vu nơi xa có hơn mười bóng dáng mạnh mẽ vọt với.
"Chính là trong này! Giết!!"
Người đứng đầu của nhóm người đó thấy chiếc thuyền đang vận chuyển nhân khẩu thì tức khắc rống to hơn.
"Giết trước rồi lại cứu!" Tên còn lại kêu to theo.
Cả đám người kia đều che mặt, đội khăn trùm đầu đen.
Bọn họ nhảy vào đoàn người giống như hổ gặp bầy dê, từng chiêu từng thức đơn giản là có thể đánh chết hoặc làm trọng thương người vận chuyển hàng.
Mà người khác nhau có chiêu thức khác nhau, có vẻ không tới từ cùng một phái.
"Có cao thủ! Động thủ!"
Lúc này sắc mặt hai nam tử áo xanh lạnh lẽo, rút đao xông lên giao thủ.
Tương Linh lặng yên lui về phía sau, mang theo mấy thuộc hạ dự định rời khỏi.
Nhưng nàng cũng bị hai nam nữ tay cầm đoản kiếm ngăn cản.
"Bắt cóc buôn bán nhân khẩu, đáng chết! Giết nàng!"
Bàn tay trắng nõn của nữ tử đã che mặt rung lên, đoản kiếm mang ra từng vết kiếm trang nghiêm lạnh lẽo.
Xoẹt xoẹt, chém thẳng vào phần ngực bụng của Tương Linh.
Keng keng!
Quạt tròn trong tay Tương Linh nhẹ nhàng xoay chuyển, lại có thể tinh chuẩn chấn động bắn ra đoản kiếm, phát ra tiếng kim loại chạm nhau.
Thân pháp nàng cực nhanh, tiến hành Kim Bằng Mật Lục, chỉ mấy cái lắc mình đã làm cho nàng kia cực kỳ nguy hiểm.
Nếu không phải chiêu số của nàng Viên Mãn, sơ hở cực nhỏ, ra tay cẩn thận. Sợ rằng chẳng mấy chốc sẽ thua trận.
Nam tử bên cạnh thì thân pháp hoàn toàn không theo kịp, ra tay tương trợ nhưng chung quy lại là chậm một nhịp.
Trong lúc nhất thời tuy hai người rơi vào hạ phong, nhưng người Hải Long và Kim Sí Lầu còn lại lại đều không địch nổi mấy người bịt mặt.