Phía sau lưng Từ Sâm bỗng chốc bị máu nhuộm đỏ, hắn gắng gượng, tiếp tục cùng đao khách giao thủ mấy chiêu, liền đánh tới hướng người da đen.
"Phụ thân! Ca ca!" Trong tửu phường lúc này lại có một thiếu nữ váy xanh chạy đến, ôm chặt lấy đùi của người da đen, cắn lên một cái.
A!!
Người da đen đau hừ một tiếng, một cước đá văng nữ hài ra.
Nữ hài đụng vào vách tường, lăn trên mặt đất, cả người đau nhức, trong lúc nhất thời không đứng dậy được.
"Thực sự là làm bậy mà..." Trên sạp bánh trôi, có thực khách không nhịn được cúi đầu không đành lòng nhìn nữa.
Trương Vinh Phương hơi nhíu mày.
Đây là thực lực thế lực của cường hào địa phương, hành hung bên đường, lại có thể lâu như vậy mà còn không có người đứng ra xử lý.
Người quan phủ đâu? Bộ khoái quan sai thành vệ đâu?
Lúc nên đến thì chẳng thấy đâu, đây cũng là quy củ của thế đạo này?
Hắn cúi đầu tiếp tục ăn bánh trôi của mình.
Trước khi không biết rõ chân tướng, hắn sẽ không dễ dàng xuất thủ nhúng tay vào.
Trên đời này nhiều chuyện bất bình lắm, hắn chỉ là một người bình thường, không quản được.
Huống hồ, trong việc này ai đúng ai sai, người không rõ tình hình thực tế không biết được.
"Dừng tay! Dưới ban ngày ban mặt các ngươi còn có thể làm ra chuyện ác này được à! Bắt nạt hai tiểu hài tử có gì tài ba!"
Trong người vây quanh ở một bên, một đại hán râu quai nón cầm cái côn to dài bước ra.
Hắn ta không nói nhiều lời, cầm côn liền xông lên đánh về phía người da đen kia.
Chỉ là không chờ hắn vọt tới phân nửa, trên mặt đường cách đó không xa, có một đội quân nhận mặc đồ xanh, cầm trong tay khiên tròn côn sắt, đang mặc áo che lưng da trâu đen, bước nhanh hướng bên này.
Đoàn người này đều mang nón đen, ở giữa bên trên thêu chữ Hoàng thật to.
Chuyện kế tiếp liền không có gì khác.
Râu quai nón trượng nghĩa xuất thủ thấy thế, xoay người trốn luôn.
Từ Sâm cụt một tay điên cuồng chém giết, đẩy lùi đao khách, xông về phía con mình.
"Làm càn!"
Trong đội quân nhân Hoàng gia chạy đến, người dẫn đội hàng đầu tiên là một tráng hán trung niên sắc mặt hung hãn, cái trán có sẹo.
Hắn ta không nhiều lời, tiến lên liền cùng Từ Sâm giao thủ.
Chỉ là ba chiêu.
Trường côn đánh bay trường tiên, sau đó điểm ở trước ngực Từ Sâm, hung hăng đánh hắn lùi về sau mấy bước.
Phụt!
Đao khách phía sau hợp thời xuất thủ, đâm vào một đao từ sau lưng.
"Phụ thân!!" Hai đứa con của Từ Sâm khóc kêu thảm.
"Ồn ào...!!" Người da đen kia đưa tay nắm lên một đứa trẻ, hung ném mạnh lên trên tường.
"Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Các ngươi trừng trị thủ phạm đã đủ rồi, cần gì phải tạo sát nghiệt nữa?"
Một lão đạo sĩ đi ra từ trong tửu lâu bên cạnh, thở dài khuyên nhủ.
Bịch bịch!
Sau hai tiếng trầm đục về sau, thân thể hai đứa trẻ lăn dưới đất, nôn ra từng búng máu một, ánh mắt tuyệt vọng.
Rõ ràng tất cả đều đã muộn.
"Mẹ!" Trương Vinh Phương nghe được bàn bên cạnh phía sau có tiếng mắng đè nén.
Nhưng vô dụng, không ai dám đứng ra.
Lão đạo sĩ kia cũng hoàn toàn không có ai để ý.
Người Hoàng gia giết người xong, quét mắt một lần xung quanh, người dẫn đội nói mấy câu với đao khách kia, liền xoay người rời khỏi.
Lão đạo sĩ đi nhanh đến trước người hai đứa nhỏ, ngồi xổm xuống kiểm tra thương thế cho bọn họ.
Bọn họ không chết, chỉ là bị trọng thương, ở thế đạo như vậy, dưới trình độ chữa bệnh như thế, các loại nội thương như xuất huyết bên trong và nội tạng lệch vị trí chỉ có thể chờ đợi tử vong.
Trương Vinh Phương than nhẹ một tiếng, ăn xong chiếc bánh trôi cuối cùng rồi đứng lên.
Hắn không rõ ràng lắm Từ Sâm nọ phạm phải chuyện gì, bởi vì sao mà chọc phải Hoàng gia.
Nhưng hai đứa bé kia...
Hắn chỉ là hơi do dự một chút có nên cứu người không, tất cả đều đã muộn.
Cuối cùng nhìn lão đạo kia cùng hai đứa nhỏ, Trương Vinh Phương trả tiền, xoay người rời khỏi.
Vẫn còn đi chưa được mấy bước, liền nghe được phía sau lão đạo thấp giọng niệm tụng Thái Thượng Cứu Khổ Kinh.
Thanh âm trầm thấp, lộ ra chút bất đắc dĩ áp lực.
Trương Vinh Phương quay đầu lại nhìn, hai đứa trẻ kia cũng mất, con mắt mở rất lớn, ngực không có phập phồng, vẫn không nhúc nhích.
Hoàng gia...
Đây là lần đầu tiên hắn kiến thức Hoàng gia ở phủ Vu Sơn.
Trở lại tiểu viện của mình.
Thanh Tố đang quét tước lá rụng trên sân.
Tạm thời không tìm được chuyện gì làm, nàng cũng ngụy trang thành hộ viện nơi này ở tại đây.
"Công tử. Ngài rốt cuộc đã trở về rồi." bỗng âm thanh mềm mại truyền ra từ giữa phòng.
Một nữ hài trắng nõn bện tóc quai chè, áo bông hoa nhí trắng màu xanh đậm, cặp mắt vừa lớn vừa tròn.
"Vi Lý?" Trương Vinh Phương thoáng vô cùng kinh ngạc, có điều lập tức cũng kịp phản ứng.
Nếu Vi Lý là nữ vệ thiếp thân của mình, hiện tại theo tới cũng là điều bình thường.
"Đến đây lúc nào?" Hắn vào cửa, cởi áo khoác xuống giao cho Thanh Tố phủ lên.