Hắn ngồi cách cửa không quá sáu thước, cho dù là xì xào bàn tán, hắn cũng có thể nghe thấy một chút.
Tỷ phu liên tục nhắc đến một cái tên: Đãng Sơn Hổ.
Ăn cơm xong, Trương Vinh Phương nói lời từ biệt với tỷ tỷ xong thì ra cửa về nhà nghỉ ngơi.
Nơi hắn ở cách phủ Thương Sự không tính xa. Đi bộ cũng có thể trở về được.
Buổi tối.
Trên mặt đường phủ Vu Sơn thỉnh thoảng có nhiều đội quan sai vội vã chạy qua.
Người dẫn đội phần lớn là người cường tráng.
Khi đi ngang qua một cửa hàng bánh trôi, Trương Vinh Phương nhìn một chén bánh gạo nếp trắng mịn như tuyết, dứt khoát kêu một phần rồi ngồi xuống chờ.
Mặc dù mới cơm nước xong, nhưng thỉnh thoảng ăn vặt một chút thì vẫn được thôi.
Hắn mới vừa ngồi xuống, trong tửu phường trên mặt đường phía trước, liền lao ra hai người.
Một người đầu đội nón lá, người mặc áo đen, cầm trong tay Khai Sơn đao, chỉ hướng tên còn lại.
Tên còn lại áo bào rộng thùng thình, tay áo bồng bềnh, rõ ràng cho thấy đã cụt một tay, chỉ một tay cầm một cây roi.
Nhìn kỹ lại, roi kia hình như còn trộn lẫn với tơ vàng.
Hai người không nói nhiều, trực tiếp đấu võ.
Ngươi tới ta đi, roi quất lên mặt tường xung quanh tạo nên vết tích khắp nơi.
Khai Sơn đao cũng chém vào người vây xem cách thật xa xung quanh.
Có điều khiến Trương Vinh Phương chú ý là, hai người này giao thủ rõ ràng đều đã khống chế phạm vi, mà không phải tùy tiện xông loạn.
Sạp cửa hàng bọn họ đụng phải, đều là số nhỏ, cổng và sân sang trọng, cũng không có đụng tới gần.
"Lại bắt đầu... tửu phường Từ gia này xem ra là không được, ba ngày hai đầu đã có người đến tìm chuyện." Bàn bên cạnh có thực khách thấp giọng nói chuyện.
"Cho dù Từ Sâm chỉ còn có một tay, vẫn cứng rắn chống đỡ được ba ngày. Cũng coi như khó lường rồi."
"Đáng tiếc, nếu không phải hắn chọc tới Hoàng gia, lại ở phủ Vu Sơn, nói không chừng đã không nửa bước khó đi như thế."
Mấy người nhỏ giọng nói chuyện.
Trương Vinh Phương lẳng lặng nghe, nhìn hai người kia giao thủ.
Hắn chú ý tới, trong đám người chung quanh mơ hồ không thiếu người tập võ.
Trong mắt nhiều người trong đó không sợ hãi chút nào.
Tốc độ chiêu số sơ hở của hai người này khi giao thủ, theo Trương Vinh Phương, nhiều lắm chính là cấp bậc Tam Tứ Phẩm.
Nhưng ở trong mắt người xung quanh, đã tính rất lợi hại.
Người thường nhìn lại, căn bản thấy không rõ chiêu số bọn họ giao thủ.
"Khách quan, bánh trôi của ngài tới rồi đây, ba cái thịt heo cải trắng, ba cái bánh đậu, sáu ngũ phúc viên tử."
Lão bản khoác cái khăn, bưng một cái chén lớn qua đây.
"Đa tạ." Trương Vinh Phương gật đầu, nhìn bánh trôi đặt xuống trước mặt mình, đang chuẩn bị ăn.
Hắn đang suy nghĩ chuyện của Đãng Sơn Hổ, khi Thanh Tố tới nơi này chính là gặp phải tên đạo phỉ đó, hôm nay bên tỷ phu cũng gặp phải.
Tỷ phu quản hạt Thương sự, nói cách khác, chỉ có một đám người Đãng Sơn Hổ đã ảnh hưởng tới thương vụ của toàn bộ phủ Vu Sơn, mới sẽ kinh động hắn ta.
Ban đầu hắn dự định tự mình ra tay thử xem thực lực của Đãng Sơn Hổ đấy.
Hiện tại có toàn bộ phủ Vu Sơn xuất thủ, chỉ ngắm nghía cẩn thận xem nội tình cao thủ nơi này ra sao.
Bên này hắn đang lẳng lặng suy tư, bên kia cũng đánh cho càng thêm kịch liệt.
Lúc này Từ Sâm dùng roi nọ đang mơ hồ chiếm thượng phong, một cây roi có thể dùng gào thét sinh phong, mặt đất cũng thế, tường cũng vậy, nơi bị quất đến chính là một vết cắt thật sâu như đao, vô cùng lợi hại.
Mắt thấy tên dùng đao sắp theo, bỗng nhiên đại môn tửu phường bỗng chốc bị phá mở cái rầm.
Một người da đen cao to giống gấu đen, trong tay túm một thiếu niên khoảng chừng mười một mười hai tuổi nhanh chân đi ra đến.
"Từ Sâm, nhìn ta tìm được cái gì này! Ha ha ha ha!!" Người da đen dùng tiếng Đại Linh khẩu âm quái dị lớn tiếng quát.
"Tĩnh nhi!!" Ánh mắt Từ Sâm cụt một tay liếc qua, nhất thời sắc mặt lo lắng.
"Phụ thân!" Thiếu niên kia điên cuồng cố gắng giãy dụa, ánh mắt hung ác độc địa, nhưng sức lực quá yếu, cơ bản là không phải đối thủ của người da đen, chỉ có thể dương nanh múa vuốt vô ích, đánh vào cánh tay người da đen.
"Phụ thân đừng lo cho ta! Đánh chết bọn họ! Báo thù cho mẫu thân!!" Thiếu niên kêu to.
"Từ Sâm! Xem đây!" Người da đen kia cười dữ tợn, giơ tay đánh mạnh lên mặt thiếu niên.
Từ Sâm tức khắc xoay người muốn đi cứu người, nhưng không ngờ bị đao khách dùng đao chém mạnh một nhát lên lưng.
Nếu không phải hắn đúng lúc tránh được, một đao kia xác định vững chắc có thể lấy mạng của hắn rồi.
"Ngươi cứng quá nhỉ!? Hiện tại sao không mạnh miệng?!" Đao khách cười lên ha hả." Đánh tiểu thư Hoàng gia, còn muốn sống bình yên vô sự, trở về tiếp tục kinh doanh tửu phường của mình. Buồn cười! Thật sự cho rằng dưới gầm trời này có chuyện tốt như vậy à? Coi người ta cho dù có ăn hại cũng đánh nát nuốt vào bụng?? Quá ngây thơ rồi!"