TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 368: Tục (4)

Sau khi gọi món, Đại Yến thở hắt ra một hơi dài.

“Hôm nay nghe những lời lão sư nói, mới biết thế giới này… Sống thực sự quá mệt mỏi.

Làm một vị quan đã khó, trở thành một vị quan tốt còn khó hơn.”

“Ai nói không phải chứ. Mà này, đại huynh, chuyện lần trước, ngươi có đầu mối không?” Trương Vinh Phương rót rượu sữa ngựa cho hai người họ.

“À, ta đã đi hỏi, trong Thiện Tâm văn xã có người đồng ý tiếp nhận việc này, nhưng chào giá hơi cao.” Đại Yến đáp.

Sau khi hắn ta quen với Trương Vinh Phương, đây là lần đầu tiên giúp đỡ làm việc. Tìm kiếm những học giả hiểu tỏa văn.

Và tất nhiên việc này không miễn phí.

Bởi vì Đại Yến không phải người của Mộc Xích gia, tiền hàng tháng có thể lĩnh tuy không lo cơm ăn áo mặc, nhưng khi cần thêm chi phí để xã giao bên ngoài, thì cũng không tiện mở miệng với Tốc Đạt Hợp Kỳ và quản gia.

Vì vậy, Đại Yến cần tiền, mà Trương Vinh Phương muốn có người giúp làm việc, hai người ăn nhịp với nhau.

Thực ra, Trương Vinh Phương không sử dụng nhiều Kim Sí Lầu ở phủ Vu Sơn bên này.

Chỉ cần báo lên trên, thỉnh thoảng sử dụng một, hai lần.

Thiên Nữ Đồng Chương căn dặn hắn không được liên quan đến các mảnh vỡ của tượng thần và bí mật của Linh đình, vì vậy hắn chỉ học tập tỏa văn để chuẩn bị cho sau này.

Mà Kim Sí Lầu tra được có rất ít người biết tỏa văn, người gần đây nhất là một người trong một giao lưu xã có tên là Thiện Tâm văn xã.

Văn xã này chủ yếu gồm những thanh niên xuất thân từ gia đình nghèo khó nhưng tài năng và học vấn rất tốt.

Và đúng lúc Đại Yến là một trong số đó, vậy nên hắn dứt khoát yêu cầu Đại Yến trực tiếp đứng ra mời, thuê đối phương đến dạy cho mình.

“Giá bao nhiêu?” Trương Vinh Phương hỏi. Lần trước có kinh bạch trong tay, hắn không thể biết được chân tướng vì không biết chữ, đã bỏ lỡ cơ hội.

Bây giờ, hắn phải sớm chuẩn bị trước.

“Mỗi ngày một canh giờ, một ngày ba lượng!” Đại Yến duỗi ra ba ngón tay.

“Được.” Trương Vinh Phương không thèm chớp mắt, chút tiền này thật sự không đắt.

Dưới con mắt của một võ nhân như hắn, mỗi lần mua thuốc, hơi ít một tí là đã mấy chục, mấy trăm lượng, chút tiền này có thể học được tỏa văn thâm thúy, cực kỳ đáng giá.

“Vậy được, chiều nay ta có câu trả lời cho ngươi. Nhưng mà, người đó là nữ tử nên một mình dạy có thể hơi lo lắng, muốn một người đi cùng. Không biết ngươi có đồng ý hay không?”

“Được.” Trương Vinh Phương gật đầu, đây là chuyện đương nhiên.

Sau khi hai người bàn bạc xong xuôi, Trương Vinh Phương lấy một phong bao đỏ đã chuẩn bị sẵn, đưa đến.

Trong đó có phí giới thiệu mười lượng, là thù lao của Trương Vinh Phương cho Đại Yến.

Đại Yến nhận lấy, sau khi ăn xong đứng dậy rời đi, vội vàng đi đến Thiện Tâm văn xã hồi đáp.

Trương Vinh Phương ngồi một mình bên bàn, chậm rãi uống rượu.

Trong tửu lâu, phòng khách sôi động náo nhiệt, hầu hết các bàn đều đã kín chỗ.

Tiểu nhị bưng món ăn đi đi lại lại, hai tên tiểu nhị báo tên món ăn hát giống như điệu trầm bổng du dương.

Một nhóm văn sĩ không ngừng nâng chén, ngâm thơ ở chiếc bàn lớn ở giữa, nước mắt lưng tròng, lưu luyến không rời, như thể đó là một bữa tiệc chia tay.

Trong góc, một vài tiêu sư mặt mũi dính đầy bụi sương, tay đè chuôi đao, cúi đầu im lặng ăn trứng, bánh bao, uống nước.

Trương Vinh Phương trả tiền, đứng dậy, định rời đi.

Đột nhiên, ánh mắt hắn lướt qua cửa tửu lâu đáp xuống một người, vẻ mặt cứng lại.

Ngay lập tức, hắn bước nhanh ra khỏi tửu lâu, nhẹ nhàng rẽ vào lối vào của một con hẻm gần đó.

Ngay sau đó, một người phía sau hắn cũng rẽ vào.

“Sao ngươi lại tới đây?”

Trương Vinh Phương ngạc nhiên nhìn người nữ tử mặc áo choàng xám.

Nữ tử mặc áo choàng xám để tránh bụi, đôi ủng da trên chân đầy bùn, tóc cũng xám xịt, không biết đã bao lâu rồi chưa gội đầu.

Khi đến gần, có thể ngửi thấy mùi mồ hôi nồng nặc...

“Đại nhân!” Nữ tử nhìn Trương Vinh Phương, không nén được xúc động.

“Thuộc hạ nhận được thư đại nhân lưu lại, biết đại nhân bị điều động đến đây, nên... đã thu xếp mọi thứ ở nhà trước, rồi tức tốc đến đây.

Mới đi được nửa đường, đội buôn của thuộc hạ đã gặp phải bọn cướp... thuộc hạ suýt chút nữa…”

Khuôn mặt nàng biểu hiện ra vẻ một lời khó nói hết.

“Hơn nữa, một đường chạy trốn, túi tiền không biết đã rơi lúc nào...”

Trương Vinh Phương không nói nên lời, nữ tử trước mặt là Thanh Tố thuộc hạ cũ ở Đàm Dương.

Chỉ là hắn chưa bao giờ tưởng tượng được Thanh Tố chủ tu Kim Bằng Mật Lục lại bị bọn cướp làm cho chật vật như vậy.

“Bọn cướp nào có thể ép ngươi đến bộ dạng thế này?” Hắn trầm giọng hỏi.

“Là Đãng Sơn Hổ.” Thanh Tố nhanh chóng đáp.

Đãng Sơn Hổ là một đám cướp khá nổi tiếng xung quanh phủ Vu Sơn.

Số người của chúng không nhiều, nhưng thực lực mỗi người đều cực mạnh, hơn nữa bởi vì không có cứ điểm cố định, nên nha môn quan phủ không dễ truy đuổi, trấn áp.