"Đã lâu không gặp, Mỹ Sa ngươi lại trở nên đẹp hơn?" Thanh niên cười hì hì nói.
"Ít đến đi, bây giờ ta đang phiền!" Lư Mỹ Sa tức giận nói.
"Thế nào? Ta nghe nói ngươi đang mang tiểu cữu tử của ca ngươi ra đây trải đời? Tại sao lại phiền?" Thanh niên cười nói.
"Hắn không nghe lời của ta!" Lư Mỹ Sa khinh bỉ nhìn Trương Vinh Phương bên cạnh. Hoàn toàn không để ý hắn vẫn đang ngồi đó.
"Không đúng rồi." thanh niên cười lộ ra vẻ không hiểu: "Ta cũng đã gặp qua tỷ hắn, rất hiểu chuyện, chân kia, ngực kia, khà khà, chẳng trách thương sự đại nhân bị mê hoặc đầu óc choáng váng."
"Miệng ngươi sạch sẽ chút, không nể mặt ta đúng không?" Lư Mỹ Sa bất mãn nói.
Nhưng khó chịu trong lời nói lại chỉ là lời nói dỗi tượng trưng.
"Ai nha, ta nào dám, chẳng qua chuyện thế này ngươi cứ tùy tiện ứng phó thì không phải là xong rồi sao? Dù sao ca của ngươi thương ngươi như vậy."
Thanh niên cười hì hì nói, lập tức nhìn Trương Vinh Phương bên cạnh.
"Huynh đệ, thế nào, nếu không thì đi chơi với lão tử một chút không? Ta mời khách." Hắn vung tay.
"Ta cũng không chờ thù lao gì của ngươi, không phải tỷ ngươi rất biết chơi sao? Chờ sau này thương sự đại nhân chơi chán rồi, ra đây cũng cùng gia..."
"Ngươi nói thêm một chữ nữa, ta sẽ xé nát miệng của ngươi."
Đột nhiên Trương Vinh Phương nhẹ giọng nói.
Tuy giọng của hắn nhỏ, nhưng hai người Lư Mỹ Sa và thanh niên gầy yếu lại nghe được rõ ràng một cách quái dị.
Nhất thời, bầu không khí lập tức đông cứng lại.
Thanh niên kia ngơ ngác nhìn Trương Vinh Phương, vươn tay móc móc lỗ tai, tựa hồ còn tưởng rằng mình nghe lầm.
"Cái kia, ách, vừa rồi ta hơi bị nghễnh ngãng, ngươi có thể lặp lại những gì vừa nói không?"
Người thanh niên mỉm cười hì hì và tiến lại gần Trương Vinh Phương.
“Phương Văn Hiên!” Lư Mỹ Sa ở một bên vỗ bàn đứng dậy.
“Ngươi sao vậy? Hôm nay là không nể mặt ta đúng không?"
“Câm miệng!” Nụ cười trên mặt thanh niên thay đổi, hắn lạnh lùng nhìn Lư Mỹ Sa.
Hắn chỉ vào Trương Vinh Phương.
"Nếu hắn dám nói trước mặt ta, hắn phải chịu hậu quả của việc nói ra!"
Lư Mỹ Sa bị sốc bởi tiếng rống của hắn ta, viền mắt nàng trở nên ẩm ướt.
Rõ ràng là sợ hãi.
Phương Văn Hiên lấy lại nụ cười và nhìn Trương Vinh Phương.
"Nào, tiểu huynh đệ, nói lại những gì ngươi vừa nói đi. Người như ta, đôi lúc lỗ tai có chút vấn đề, vì lẽ đó, có lúc không thể nghe được rõ ràng."
Trương Vinh Phương trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt tươi cười đối phương.
"Nghe không rõ, vậy thì về sau đừng nghe."
Trước khi nói xong, tay phải của hắn đột nhiên chìa ra.
Bạch!
Bên trên bàn rượu màu nâu, dường như bỗng nhiên có nhiều thêm một dải lụa màu trắng.
Vẻ mặt của hai hộ vệ phía sau Phương Văn Hiên thay đổi đáng kể, họ vội vã muốn ra tay.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Phốc!
Lòng bàn tay của Trương Vinh Phương rơi trên ngực Phương Văn Hiên, ưng trảo mổ xuống, chộp lấy và kéo.
Trong nháy mắt, hắn cũng đã dừng lại, nhẹ nhàng cầm khăn ướt bên bàn rượu lên lau.
"Đi nào."
Hắn đứng dậy và rời đi, không nhìn Phương Văn Hiên ở phía sau.
Khi hắn đến phủ Vu Sơn, cái gọi là ẩn nấp không phải là ẩn nấp cho những tiểu nhân này, mà là không dính tới chỗ sâu chỗ bí ẩn của Linh đình. Đây là ý của Thiên Nữ Đồng Chương.
Về phần chuyện nhỏ ở ngoại vi, hắn không nghĩ tới bên kia có thể đạt tới trình độ cao như vậy.
Từ đầu đến cuối, không có ai xung quanh phản ứng.
Khi hộ vệ phía sau Phương Văn Hiên muốn động thủ thì đã quá muộn, nhưng nhìn thấy động tác của Trương Vinh Phương thì ánh mắt chớp động, cũng không có động tĩnh gì, bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tiểu tử này chính là há mồm hù dọa người.
Lư Mỹ Sa cũng sợ hết hồn, nhưng nàng yên tâm khi thấy Phương Văn Hiên không có việc gì, vẫn đứng đó như trước.
"Dọa chết ta rồi. Tên này ngoài miệng không thừa nhận thất bại, nhưng thật sự động thủ lại không dám làm. Lâu nay hắn làm vậy chỉ để dọa người thôi sao?"
Nàng nhìn về phía Phương Văn Hiên.
"Được rồi, ngươi không cho ta mặt mũi, còn mắng ta. Phương gia ngươi kiêu ngạo, ta không thể so với ngươi. Chúng ta sau đó chờ xem."
Nàng đứng dậy, cũng chuẩn bị đi.
Đột nhiên, động tác nàng chậm lại, đồng tử của nàng ngay lập tức trợn to và lan rộng.
Trong mắt nàng, phản chiếu Phương Văn Hiên, khóe miệng hắn ta chậm rãi chảy ra máu, sau đó liền nôn ra máu, từng ngụm từng ngụm.
Phù phù.
Hắn đột nhiên khuỵu xuống, nằm trên mặt đất.
"Ngực... đau quá..."
Hắn thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra với mình.
Chỉ cảm thấy Trương Vinh Phương điểm một cái vào ngực, sau đó cảm thấy ngực bắt đầu không rõ.
Lúc này, ngực của hắn bắt đầu đau, hắn ta bắt đầu run rẩy.
Nhưng trước khi hai người phía sau đỡ hắn ta dậy, Phương Văn Hiên đã nghiêng đầu, hoàn toàn mất hơi thở.
"Ngươi... ngươi bị sao vậy?"
Lư Mỹ Sa kinh hãi, vội vàng xông lên, đỡ lấy đối phương ở gần đó.