TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 357: Tiềm (4)

Lư Mỹ Sa vừa thấy, đã chủ động nghênh đón, khuôn mặt tươi cười vẫy vẫy tay.

"Viên Đông ca, không phải hôm nay bị giam trong nhà luyện chữ sao? Sao lại còn thời gian rảnh để đi chơi?"

"Tiên sinh trong nhà mới mời đến cái rắm cũng không hiểu, lười chấp nhặt với hắn, nên rảnh đến nhàm chán, thế là ra đây dạo chơi." Thiếu niên kia quét ánh mắt qua dời khỏi mặt Lư Mỹ Sa, rơi xuống trên người Trương Vinh Phương cao lớn bên cạnh.

"Vị này là?"

"Đây là đệ đệ ta, Trương Vinh Phương, tới từ nông thôn nên không hiểu chuyện, ca đừng thấy lạ." Lư Mỹ Sa vội vàng đẩy Trương Vinh Phương.

"Mau gọi Viên ca!" Nàng đè thấp giọng nhắc nhở.

Trương Vinh Phương nhìn cái đầu của đối phương còn chưa cao tới cổ mình, còn có rõ ràng là đứa nhỏ ít tuổi hơn mình...

Thế thì làm sao mà hắn mở miệng được?

Hắn cũng đã mười tám sắp mười chín! Tối thiểu cũng lớn hơn thằng nhóc trước mặt hai ba tuổi. Còn gọi hắn là ca?

Mặc dù Trương Vinh Phương hắn đã hạ quyết tâm muốn an phận sống ba năm, nhưng đó là yên lặng sống ba năm, không phải suốt ngày đè thấp làm kẻ hèn, uất ức qua ba năm...

"Tại hạ Trương Vinh Phương, tiểu đệ này xưng hô như thế nào?" Hắn không thèm để ý Lư Mỹ Sa, chắp tay một cái.

Mặc dù chướng mắt những bạn nhỏ này, nhưng làm người thì lễ phép cơ bản vẫn phải có.

Tiểu đệ?

Ngay khi xưng hô này vừa ra, khẩu khí ngoài dự liệu của người ta nghiễm nhiên có hương vị nổi bật.

Không chỉ Lư Mỹ Sa giật mình trong lòng, các công tử tiểu thư còn lại đằng sau Viên Đông cũng đều sửng sốt, ánh mắt nhao nhao tụ tập đến bên này.

Viên Đông nhìn Trương Vinh Phương, bất động thanh sắc mà dời ánh mắt.

"Đi thôi, không phải mấy người muốn tới thăm Hồng Quyên nữ ứng tân nhạc đại hỏa sao?"

Hắn trực tiếp đi qua bên cạnh Lư Mỹ Sa và Trương Vinh Phương, chắp tay sau lưng chậm rãi từ từ, giống như vừa rồi hoàn toàn chưa từng gặp hai người.

"Đi đi đi."

"Ha ha, đi theo Viên ca có thịt ăn!"

"Viên ca chính là đại khí, vung tiền như rác!"

Một đội người vui vẻ đi theo, lúc đi ngang qua hai người Lư Mỹ Sa và Trương Vinh Phương, có người còn ném ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác cho Lư Mỹ Sa.

Sắc mặt Lư Mỹ Sa đỏ lên, mặt bánh bao cắn chặt hàm răng, tức giận đến nỗi lúm đồng tiền bị đè ra.

Chờ sau khi người ta đi khỏi, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vào Trương Vinh Phương.

"Ngươi có hiểu chuyện hay không vậy?"

"Không phải trước đó ta đã nói cho ngươi rồi hay sao? Ngươi vừa tới bên này, cái gì cũng không hiểu, ta bảo ngươi làm gì, ngươi cứ làm cái đó đi! Như vậy cũng không đắc tội với người ta! Sao ngươi không nghe?"

Trương Vinh Phương cười một tiếng.

Mấy ngày đến Vu Sơn, tỷ tỷ Trương Vinh Du và tỷ phu Tốc Đạt Hợp Kỳ đối xử với hắn rất tốt.

Mua trang phục cho hắn, tặng quà, sắp xếp người dẫn hắn làm quen chỗ để sống phóng túng chung quanh.

Hắn cũng chầm chậm tiếp nhận chăm sóc của tỷ tỷ nguyên thân.

Dù sao cũng đã dung hợp trí nhớ của đời trước.

Lư Mỹ Sa chính là người tỷ tỷ và tỷ phu sắp xếp đến đưa mình đi làm quen môi trường.

Thực ra cô bé này cũng mới mười chín tuổi, rất nhiều thứ đều không hiểu, còn thuộc về độ tuổi chưa đủ trưởng thành.

Thời đại này khác xa thời đại thông tin hóa của đời trước, mười mấy tuổi nơi này được tiếp xúc với xã hội, kém xa tít tắp những đứa trẻ nhỏ tuổi thành thục ôm điện thoại di động, máy tính bảng.

Cho nên hắn không chấp nhặt với đối phương.

"Yên tâm, sẽ không gây phiền phức cho ngươi. Ta sẽ tự mình xử lý." Hắn tùy ý vứt lại một câu, chậm rãi đi đến dưới lầu.

Lư Mỹ Sa lập tức khó thở.

"Ngươi xử lý? Ngươi lấy cái gì xử lý? Lấy đầu đụng sao? Không phải cuối cùng còn đi tìm ca ta!"

Ban đầu nàng ở chung với Trương Vinh Phương còn rất hòa hợp.

Không ngờ đúng lúc then chốt lại không nghe lời một chút nào!

Trước đó nàng có nói cho khuê mật mình biết, mình phải dẫn đệ đệ tẩu tử đi dạo. Khuê mật còn nhắc nhở nàng, trước đó Trương Vinh Phương rời nhà trốn đi, lâu như vậy mà không tới, nhưng hết lần này tới lần khác bây giờ lại đột nhiên chạy qua tìm tỷ tỷ.

Rất có thể là lăn lộn ở bên ngoài không nổi nữa, không thể không đến nương nhờ người thân.

Chỉ sợ nhân phẩm tính tình loại người này có vấn đề, bảo nàng cẩn thận.

Khi đó nàng còn không đồng ý, không ngờ lúc này mới mấy ngày?

"Yên tâm, sẽ không liên lụy đến ca của ngươi."

Trương Vinh Phương chắp tay sau lưng, chậm rãi đi xuống lầu, tìm một chỗ ở lầu một ngồi xuống, nghe một nữ tử tóc vàng chếch đối diện kéo đàn vi-ô-lông.

Lư Mỹ Sa tức giận xuống theo, nàng đã đồng ý với ca ca, không đến mức vứt lại một mình Trương Vinh Phương rồi rời khỏi.

"Lần sau ngươi không được như vậy! Nếu không lúc về ta cần phải kiện cáo với ca ta! Kiểu ngươi quá đắc tội người khác!"